Trẫm Cùng Tần Vương Quét Lục Hợp

Chương 3.3: Tiên sinh

Doanh Chính ở bên chờ cung nhân mang thuốc đến, giọng đầy bất mãn.

“Có cửa không đi, lại leo tường làm gì?"

Triệu Chính lí nhí.

“Thực ra ta đã đến tìm huynh mấy lần nhưng bọn họ không chịu thông báo."

Doanh Chính không biết chuyện này, sắc mặt lập tức sa sầm.

“Nằm yên, đừng nhúc nhích."

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau quay lại, Triệu Chính cũng đoán được hắn đã đi làm gì nhưng không hỏi.

Y chỉ nhìn sắc mặt âm trầm của Doanh Chính, nhịn không được mà lên tiếng.

“Huynh lo cho ta lắm sao?"

Doanh Chính liếc nhìn y.

"Nói nhảm."

"Vì sao? Huynh là công tử Triệu Quốc, ta là người Tần Quốc mà."

Doanh Chính: Vì ta không muốn ngươi trở thành một vị hoàng đế tàn tật, rất mất mặt.

Hắn thản nhiên đáp.

“Đều là họ Doanh tộc Triệu, phân gì Tần Quốc với Triệu Quốc?"

Đôi mắt Triệu Chính bỗng sáng rực lên như ánh sao, không hiểu sao, nghe câu này y lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Câu nói ấy khiến y có cảm giác mình và Doanh Chính là người một nhà.

"Trước khi ngươi khỏi hẳn thì đừng về, mẫu thân ngươi cũng sẽ được đưa đến đây, ta sẽ sắp xếp một biệt viện cho hai người."

Doanh Chính không tin đám cung nhân sẽ thật lòng chăm sóc Triệu Chính.

Dù hắn có chút bài xích Triệu Cơ, nhưng Triệu Chính vẫn cần có mẫu thân bên cạnh, hắn không thể quá ích kỷ.

"Được không?"

Triệu Chính theo phản xạ muốn ngồi dậy, nhưng liền bị Doanh Chính mặt đen sì ấn xuống giường.

"Không được cũng phải được, nằm yên đó!"

Triệu Chính ngoan ngoãn nằm xuống, kích động đến mức ôm chăn cười trộm.

Y sắp được sống cùng với Trường An Quân sao? Ngày nào cũng có thể nhìn thấy hắn sao? Đây có phải là mơ không?

Doanh Chính nhìn y một cách kỳ lạ.

"Cười cái gì?"

Triệu Chính thành thật trả lời.

"Có thể gặp công tử mỗi ngày, chỉ nghĩ thôi đã thấy vui rồi."

Y kéo chăn lên che đến tận mũi, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo như hai trái nho đen được nước rửa qua, long lanh nhìn chằm chằm vào Doanh Chính.

Một lát sau, cung nhân mang thuốc sắc xong đến.

Triệu Chính uống thuốc, Doanh Chính giục y nghỉ ngơi.

Hắn đặc biệt dời án thư đến bên giường, vừa viết chữ vừa ở lại bên cạnh Triệu Chính.

Ánh mắt Triệu Chính không ngừng dõi theo tay hắn.

"Công tử đang viết gì vậy?"

Doanh Chính đáp.

"Sách của Hàn Phi, chép lại để sau này đưa cho ngươi."

Lúc này, Hàn Phi vẫn chưa hoàn thành các kiệt tác của mình, Doanh Chính chỉ có thể tự tay chép lại.

Huống hồ hắn đã đồng ý làm tiên sinh của Triệu Chính, vậy thì hắn phải truyền thụ hết tâm huyết cả đời mình cho y.

Bởi vậy, trong sách hắn còn thêm vào rất nhiều quan điểm của bản thân, không phải chuyện một sớm một chiều là có thể hoàn thành.

Triệu Chính lại vô cùng vui vẻ, suýt nữa bật dậy.

"Ta muốn xem!"

Doanh Chính liếc mắt nhìn, y lập tức ngoan ngoãn nằm xuống.

"Ngủ đi."

Triệu Chính đành phải ngoan ngoãn ngủ.

Nhưng y không thực sự ngủ, mà là đợi thật lâu.

Đêm đã khuya, đến khi Doanh Chính cảm thấy ngón tay mình có chút tê cứng mới đặt bút xuống.

Hắn nhẹ nhàng cuộn trúc giản lại, cất vào túi vải bố, thắt chặt miệng túi.

Sau đó, hắn dời án thư đi, kéo chăn đắp lại cho Triệu Chính.

Hắn lặng lẽ nhìn y một lúc lâu rồi mới đứng dậy, định ra ngoài ngủ ở phòng khác.

Triệu Chính vốn chỉ đang giả ngủ, thấy hắn muốn rời đi liền vô thức vươn tay, nắm lấy tay áo Doanh Chính.

Doanh Chính khựng lại, quay đầu.

"Còn chưa ngủ sao?"

"Ta..."

Triệu Chính vốn định nói đổi chỗ ngủ nên không quen, nhưng lại sợ Doanh Chính sẽ lập tức đưa y trở về, nên vội đổi lời.

"Ta đau quá, không ngủ được."

Thật ra y không còn cảm thấy đau chút nào, lúc ngã xuống chỉ có một thoáng đau nhói, sau đó liền tê dại.

Nhưng khi thái y ấn vào thì thật sự rất đau.

Y cũng không biết vì sao, chỉ là không muốn để Doanh Chính rời đi.

Doanh Chính nói.

"Vậy dùng một chút hương an thần?"

Triệu Chính gật đầu.

"Được."

Doanh Chính cầm lấy giá nến, đi đến tủ tường ở phía đông, lục tìm hộp đựng hương.

Hắn cho hương liệu vào lư hương bằng vàng điêu khắc hình kỳ lân rồi châm lửa.

Mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra theo làn khói mỏng, dần dần lan khắp cả phòng, khiến người ta buồn ngủ.

Không lâu sau, Triệu Chính đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Y cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, khẽ nói.

"Tiên sinh, có thể kể chuyện cho ta nghe nữa không?"

Doanh Chính vẫn ngồi bên giường chờ y ngủ, nghe thấy hai chữ tiên sinh, hắn khựng lại một chút, quay đầu nhìn Triệu Chính.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trải một màn sáng lạnh lẽo khắp phòng.

Gương mặt Triệu Chính ẩn trong bóng tối của màn che, chỉ có đôi mắt sáng rực rỡ nhìn Doanh Chính.

Y sợ hắn từ chối, lại sợ gọi hắn là tiên sinh là quá phận, bèn bổ sung một câu.

"Nghe giọng công tử ta liền không còn đau nữa."

Doanh Chính bất đắc dĩ đành kể chuyện cho y nghe.

Giọng hắn trầm thấp rõ ràng, mang một sức hút mạnh mẽ.

Khi nghiêm khắc, giọng hắn sắc bén như sương giá, lạnh lẽo mà uy nghiêm.

Nhưng khi ôn hòa, lại tựa như gió xuân thổi qua dòng sông băng đang tan chảy, trên mặt nước trôi lững lờ những cánh hoa đào.

Triệu Chính mơ mơ màng màng, không biết từ lúc nào đã ngủ thϊếp đi, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy tay áo Doanh Chính.

Doanh Chính lặng lẽ nhìn y một lúc lâu, khẽ nói.

"Tiểu quỷ?"

Hương trầm nhẹ nhàng tỏa ra, sau đó không ai trả lời.