Trẫm Cùng Tần Vương Quét Lục Hợp

Chương 3.2: Tiên sinh

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, tình trạng của Doanh Chính đã khá hơn nhiều.

Hai người dừng lại dưới tán cây ven đường để nghỉ ngơi và ăn lót dạ.

Doanh Chính chỉ ăn qua loa rồi đưa thịt khô cho Triệu Chính.

"Ăn nhiều vào, gầy quá, ôm không được êm."

Triệu Chính nhận lấy thịt khô, nhưng nghĩ đến việc số lương thực này là do họ moi từ chỗ lão chủ quán trọ, y cảm thấy có chút ngại ngần.

Doanh Chính nhìn là biết ngay y đang nghĩ gì, lập tức giật lại miếng thịt và nhét vào miệng mình.

"Vậy ngươi cứ nhịn đói đi."

Triệu Chính: "…"

Y cũng không phải dạng người cố chấp thái quá, bèn giơ tay lên trời thề thốt một hồi, hứa rằng sau này nhất định sẽ trả ơn cho lão chủ quán, rồi mới chịu cầm một miếng bánh đậu ăn.

Doanh Chính cười cười, lại đưa miếng thịt khô trả cho y.

Triệu Chính nhai một lát rồi bĩu môi nói.

"Ngươi cũng gầy nhom."

Doanh Chính thản nhiên đáp.

"Một kẻ sắp xuống mồ như ta, gầy một chút cũng chẳng sao."

Nghe vậy, trong lòng Triệu Chính khó chịu không nói thành lời.

Dẫu sao cũng cùng cảnh ngộ, đều là chất tử bị ép rời xa quê hương, hoạn nạn có nhau, ít nhiều cũng xem như có chút tình nghĩa.

Y nghiêm mặt nói.

"Ngươi đừng nói linh tinh."

Doanh Chính đột nhiên hứng thú.

"Ta xem tướng cho ngươi nhé?"

Triệu Chính ngạc nhiên.

"Ngươi còn biết xem tướng à?"

"Người khác thì ta không biết, nhưng vận mệnh của ngươi thì ta chắc chắn biết, đưa tay đây."

Triệu Chính đưa bàn tay nhỏ nhắn ra.

Trên tay y vẫn còn vài vết xước nhỏ, chắc là do cùng Triệu Cơ chạy trốn khắp nơi mà ra.

Mà đã vậy, trên người hẳn cũng không thiếu vết thương.

Doanh Chính tỏ ra vô cùng nghiêm túc, quan sát một hồi rồi chậm rãi phán.

"Chín tuổi ngươi sẽ trở về làm Thái tử Tần Quốc, mười ba tuổi đăng cơ, hai mươi hai tuổi tự mình chấp chính, ba mươi chín tuổi..."

"Ngươi đừng nói nữa!"

Triệu Chính gần như không dám nghe tiếp, vội vàng đưa tay bịt miệng Doanh Chính.

"Hoàng tằng tổ, hoàng tổ, phụ vương của ta vẫn còn khỏe mạnh, ngay cả thần tiên cũng không dám nói bừa như vậy! Mau câm miệng!"

Doanh Chính nhướng mày, đôi mắt cong lên như đang cười, gật đầu tỏ ý không nói nữa.

Lúc này Triệu Chính mới chịu buông tay, chủ động đưa cho hắn nửa bát nước, sợ hắn lại tiếp tục mở miệng đoán bậy.

Nghỉ ngơi một lát, hai người lại tiếp tục lên đường.

Triệu Cơ cứ chập chờn lúc tỉnh lúc mê, cơn sốt không ngừng hành hạ bà.

Chỉ khi khát nước, bà mới gắng gượng dậy uống vài ngụm.

Sau khi rong ruổi thêm nửa ngày nữa, cuối cùng họ cũng đến Hàm Đan.

Doanh Chính cùng thân phận công tử Triệu Quốc, được tiếp đón long trọng đưa vào hoàng cung.

Đi cùng hắn còn có mẹ con Triệu Chính.

Chỉ là… Doanh Chính nhận đãi ngộ của một công tử, còn mẹ con Triệu Chính lại là đãi ngộ của con tin chính trị.

Triệu Vương Đan nhìn thấy người đệ đệ xa cách nhiều năm, lại nghe Doanh Chính kể về những gì xảy ra trên đường đi, vừa mừng vừa thương.

Ngay lập tức cho tổ chức yến tiệc, tẩy trần đón gió cho Doanh Chính, đồng thời sai người hậu tạ trọng hậu vị chủ quán trọ đã giúp đỡ hắn.

Còn mẹ con Triệu Chính, vì đã tận tâm chăm sóc Trường An Quân trên đường, nên cũng được Triệu Vương nới lỏng một số hạn chế, đãi ngộ được cải thiện đôi chút.

Doanh Chính vì thân phận đặc thù, không thể quá thân cận với Triệu Chính.

Hắn chỉ thỉnh thoảng ghé qua xem tình hình của y, hoặc sai người mang chút đồ đến.

Đêm hôm ấy, như thường lệ, Doanh Chính mở trúc giản ra, cẩn thận chép từng chữ một.

Hắn tập trung đến mức không để ý đến âm thanh bên ngoài.

Mãi đến khi nhận ra điều bất thường, thị vệ đã xách một đứa trẻ bảy tuổi bước vào bẩm báo.

“Công tử, tiểu công tử Tần Quốc nửa đêm trèo tường lẻn vào, thuộc hạ đã bắt lại."

Doanh Chính giơ tay ôm trán, không hiểu sao tiểu tử này có thể ngốc như vậy.

Hắn đặt bút xuống, ra mở cửa.

Triệu Chính bị thị vệ xách như xách mèo, trong tay còn ôm một quyển trúc giản.

Thấy Doanh Chính xuất hiện, y lập tức vẫy vẫy chân nhảy xuống đất, nghiêm túc nói.

“Công tử, ta đọc sách huynh đưa, có mấy chỗ không hiểu lắm."

"Vậy nên ngươi trèo tường giữa đêm?"

"… Ta thấy trèo tường nhanh hơn."

Doanh Chính: "…"

Hắn xách Triệu Chính vào phòng, linh cảm rằng chuyện này không chỉ đơn giản là vì vài chữ không hiểu.

Hắn khoanh tay dựa vào bàn, nhìn y.

“Nói đi."

Quả nhiên, Triệu Chính không hề mở trúc giản ra mà chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt sáng lấp lánh.

“Công tử có thể làm tiên sinh của ta không?"

Doanh Chính khẽ nhướng mày.

"Ồ? Vì sao?"

"Ta muốn theo công tử học hỏi."

"Ngươi nghĩ ta có gì đáng để dạy ngươi?"

Triệu Chính giơ trúc giản lên.

"Sách công tử đưa ta đều là thuật đế vương."

Doanh Chính cố ý làm khó.

"Chính miệng ngươi nói hoàng tằng tổ, hoàng tổ, phụ vương của ngươi vẫn còn mạnh khỏe, ngai vàng Tần Quốc chưa chắc đã đến lượt ngươi, vậy học mấy thứ này có ích gì?"

Triệu Chính đáp không chút do dự.

“Nếu ta không làm Tần vương, học những điều này cũng chẳng có hại gì, nhưng nếu một ngày nào đó ta thật sự làm Tần vương, thì những điều này sẽ có ích vô cùng."

Doanh Chính nhìn y một lúc, rồi khẽ gật đầu.

“Ngày mai ta sẽ xin phép Triệu Vương, giờ thì về đi."

Triệu Chính ngoan ngoãn hành lễ, bước từng bước nhỏ rời đi.

Đột nhiên, Doanh Chính gọi lại.

“Khoan đã."

Triệu Chính quay đầu.

"Công tử?"

Doanh Chính chỉ vào chân y.

“Có phải bị thương rồi không?"

Triệu Chính hơi ngại ngùng đáp.

“Lúc trèo tường không cẩn thận đạp trúng đá… Không ngờ công tử cũng nhận ra."

Doanh Chính để y ngồi lên tháp, trong lòng thầm nghĩ.

Rõ ràng là cố tình để ta thấy, đừng tưởng ta không biết.

Hắn cũng biết những vết thương nhỏ thế này, Triệu Chính chưa bao giờ nói với mẫu thân, thậm chí còn cố tình che giấu vì sợ bà lo lắng.

Doanh Chính chậm rãi vén ống quần Triệu Chính lên, còn y thì cúi mắt nhìn hắn.

Bắp chân phải của y rõ ràng sưng hơn bên trái rất nhiều, trông vô cùng đáng sợ.

Doanh Chính nhận ra tình hình có lẽ nghiêm trọng hơn hắn tưởng, lập tức gọi thái y đến.

Thái y nhanh chóng có mặt, nhẹ nhàng ấn vào chỗ sưng.

Triệu Chính đau đến mức nghiến chặt răng, toàn thân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Doanh Chính giữ chặt chân y giúp thái y, chỉ một lát sau, trên trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi.

Triệu Chính nắm chặt ống tay áo Doanh Chính, giọng run run.

“Đau... đau quá..."

Nhìn nước mắt y không ngừng rơi, Doanh Chính vốn luôn điềm tĩnh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng trầm xuống.

“Còn chưa xong sao?!"

Thái y bị khí thế đáng sợ ấy làm cho hoảng sợ, vội quỳ xuống bẩm báo.

“Có lẽ là bị va chạm vào xương nhưng không gãy, có thể là bị nứt nhẹ."

Cả Doanh Chính lẫn Triệu Chính đều sững sờ.

“Nứt xương?"

"Đúng... đúng vậy..."

Thái y lau mồ hôi trên trán, thấy sắc mặt Doanh Chính ngày càng khó coi, liền vội vàng giải thích.

"Không phải nứt kiểu đó! Chỉ là một vết nứt rất nhỏ thôi! Cố định bằng thạch cao, uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi dưỡng thương là sẽ không sao!"

Doanh Chính thở phào nhẹ nhõm hỏi.

"Có để lại di chứng không?"

Thái y như trút được gánh nặng.

“Thông thường sẽ không, hơn nữa tiểu công tử vẫn còn đang lớn, khả năng phục hồi rất cao, gần như không để lại hậu quả gì."

Doanh Chính gật đầu.

"Vậy giao cho ngươi."

Nửa canh giờ sau, chân Triệu Chính đã được cố định bằng nẹp gỗ và thạch cao quấn lại kín mít.