Trẫm Cùng Tần Vương Quét Lục Hợp

Chương 3.1: Tiên sinh

Những ngày trốn chạy cùng mẫu thân, có lúc y phải ngủ trong hang núi, y chẳng muốn nhìn những cảnh sắc lạnh lẽo tiêu điều này chút nào.

Y muốn nhìn thấy cung điện nguy nga tráng lệ của Tần Quốc, gặp mặt người phụ thân chưa từng có ấn tượng trong ký ức.

Nếu có thể, y còn muốn được ngắm đại dương của Tề Quốc, bởi vì Yên Đan từng nói với y rằng biển cả vô cùng xinh đẹp, xanh thẳm đến mức chẳng thể thấy bờ, một cơn sóng lớn có thể cuốn phăng cả một người mập ú.

Yên Đan suốt ngày ôm thanh kiếm, luôn tự cho mình là hiệp khách cứu thế.

Nhắc đến biển, hắn còn làm bộ nho nhã ngâm một câu thơ.

“Nhật nguyệt chi hành, nhược xuất kỳ trung, tinh hán xán lạn, nhược xuất kỳ lý."

(Mặt trời, mặt trăng như từ trong biển mọc lên, trời sao rực rỡ, như bắt đầu từ lòng biển lấp lánh.)

Chắc chắn là Yên Đan học lỏm ở đâu đó, nhưng đối với Triệu Chính, câu thơ ấy lại mang đến một nỗi khát khao vô tận.

Nhật nguyệt, tinh tú như mọc lên từ biển cả, vậy thì đại dương ấy phải rộng lớn nhường nào!

Y không thể nào tưởng tượng ra được.

Doanh Chính cắt ngang dòng suy nghĩ của y.

“Vậy thì ngươi cứ ngủ đi.”

Triệu Chính đương nhiên không thể yên tâm.

Nếu cả hai đều ngủ, ai biết được tên này sẽ đưa họ đi đâu?

Nhỡ đâu hắn mang họ đi bán, vậy thì đời này y cũng đừng mơ nhìn thấy biển nữa.

Tất nhiên, nếu bị bán sang Tề Quốc, chuyện đó lại khó nói…

Y cố nén cơn buồn ngủ đáp.

“Ta không buồn ngủ.”

Doanh Chính liếc y một cái.

“Mắt đỏ cả rồi mà còn nói không buồn ngủ.”

Triệu Chính dụi mắt.

“Là do có cát bay vào.”

Doanh Chính.

“Vậy thì ngươi xuống đây đánh xe, ta ngủ.”

Triệu Chính bật dậy như con mèo bị giẫm đuôi.

“Ngươi thật không biết xấu hổ!”

“…”

Doanh Chính sững lại một chút, mới sực nhớ trong xe còn có Triệu Cơ.

Hắn vốn chẳng nghĩ nhiều, dù sao đó cũng là mẫu thân của hắn... dù rằng tình cảm của hắn đối với nữ nhân này vô cùng phức tạp, vừa yêu vừa hận.

Triệu Chính cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá đà.

Người này bây giờ không thể đắc tội, đành lảng sang chuyện khác.

“Làm gì có ai để trẻ con đánh xe, ngươi không sợ ta lao thẳng xuống mương sao?”

“Không chỉ mình ngươi...”

Doanh Chính khẽ vung sợi roi tết bằng dây thừng, thản nhiên đáp.

“Ta cũng có thể.”

Triệu Chính vừa nghĩ đến cảnh xe rơi vào con mương hôi thối, bộ quần áo duy nhất trên người cũng chẳng thể mặc được nữa, lập tức giơ tay ép đầu Doanh Chính quay về phía trước.

“Ngươi nhìn đường cho cẩn thận đi!”

Lúc này y mới nhận ra, mặt của Doanh Chính rất lạnh, không phải cái lạnh của thời tiết mà là kiểu lạnh bất thường khi chạm vào.

Y giật mình.

“Sao ngươi lạnh thế này?”

Doanh Chính thản nhiên nói.

“Thân thể này vốn ốm yếu bệnh tật, ta có chút chịu không nổi nữa rồi.”

Từ lúc xuyên đến đây đến giờ, hắn gần như chưa được nghỉ ngơi chút nào.

Đánh xe ít ra cũng đỡ nhọc hơn một chút, nhưng vẫn phải tập trung nhìn đường, không hề nhẹ nhàng gì.

Đúng là khó cho cái thân xác yếu đuối của Triệu Lịch đã cầm cự được đến giờ này.

Triệu Chính lo lắng nhìn hắn, giọng hơi run.

“Mặt ngươi trắng bệch rồi… Ngươi không sao chứ? Ngươi sẽ không chết đấy chứ?”

Doanh Chính khẽ cười.

“Chết cũng tốt.”

Như vậy hắn có thể đổi sang một cơ thể khác, dù tệ thế nào cũng không thể kém hơn cái thân xác này.

Hiện tại ngực hắn nặng trĩu, trong cổ họng còn phảng phất vị tanh của máu…

Triệu Chính nhìn Doanh Chính ngày càng có dấu hiệu không ổn, vội vàng lấy một tấm chăn cũ quấn quanh người hắn, khẽ giọng nói.

“Ngươi đừng có xảy ra chuyện đấy, ngươi đã nói sẽ bảo vệ ta mà.”

“Ừ, đương nhiên rồi.”

Doanh Chính đã lấy tạm mấy bộ quần áo trong quán trọ để mặc, giờ lại được quấn thêm tấm chăn nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Tuy nhiên, đầu óc hắn vẫn tỉnh táo, cảm nhận được hơi ấm trên người Triệu Chính, hắn khẽ nheo mắt vẫy tay gọi.

“Lại đây, ngồi vào lòng ta.”

Triệu Chính sững sờ.

“Hả?”

Doanh Chính cố gắng giữ cho răng không va lập cập vào nhau, hắn không thể để mình mất mặt thế này được.

Giọng hắn trầm xuống.

“Trẻ con ấm áp hơn, đến sưởi ấm cho ta đi.”

Triệu Chính: “…”

Không, y không muốn đâu.

Doanh Chính siết chặt thế chủ động.

“Nếu ta chết rồi, phiền ngươi đào cho ta một cái hố rồi chôn đi.”

Triệu Chính lập tức chui vào lòng hắn.

“Ta nghe ngươi! Nghe ngươi hết! Đừng chết!”

Chết rồi thì y và mẫu thân biết phải làm sao đây?

Giữa chốn núi hoang rừng vắng này, nhỡ đâu gặp phải dã thú hay kẻ xấu thì sao?

Quan trọng nhất là… y rất sợ xác chết!

Nghĩ đến việc phải tự tay đào hố rồi lôi Doanh Chính xuống chôn, y đã thấy cả người nổi da gà.

Trẻ con thường có thân nhiệt cao hơn người lớn, theo y lý thì thuộc thể thuần dương, có khả năng chịu lạnh tốt hơn.

Triệu Chính vừa chui vào lòng Doanh Chính đã bị hắn dùng chăn quấn lại, một tay ôm lấy y, một tay vẫn cầm dây cương đánh xe.

Trong lòng hắn, Triệu Chính chẳng khác nào một cái lò sưởi nhỏ.

Doanh Chính siết chặt tay để y không bị rơi xuống.

Triệu Chính cảm thấy hơi không quen.

Ngoại trừ mẫu thân, đây là lần đầu tiên y bị người khác ôm sát thế này.

Để xua đi sự ngại ngùng, y bèn kiếm chuyện để nói.

“Hay là… ta giúp ngươi đánh xe?”

Doanh Chính không khách khí nhét ngay dây cương vào tay y.

“Con bò này rất khôn, nó tự biết đường đi, đừng căng thẳng, ta sẽ dạy ngươi.”

Triệu Chính: Ta chỉ nói cho có thôi, sao ngươi lại tưởng thật vậy?

Nhưng y vẫn ngoan ngoãn cầm lấy dây cương.

Phía trước có một ngã ba, y lập tức căng thẳng.

“Làm sao đây? Đánh nó à? Đi đường nào?”

Doanh Chính đáp.

“Đánh nhẹ vào bên phải bụng nó, để nó rẽ trái.”

Triệu Chính làm theo, nhưng vì sợ con bò đau nên chỉ vỗ nhẹ một cái.

Bò: Ai đang gãi ngứa cho ta thế?

“Nó… nó không phản ứng gì hết.”

Doanh Chính bảo.

“Thử lại lần nữa.”

Thế là Triệu Chính lại đánh thêm mấy cái.

Hoặc là lực quá nhẹ khiến con bò đi thẳng vào lối giữa, hoặc là lực quá mạnh làm nó suýt lao vào ruộng nông dân.

Bò: Đừng đánh nữa, ta chịu không nổi rồi!!!

Sau một hồi đấu trí căng thẳng giữa người và bò, cuối cùng Doanh Chính cũng phải nắm tay Triệu Chính, giúp y điều khiển bò đi vào con đường bên trái.

Từ đó về sau, hành trình trở nên suôn sẻ, xe bò tiếp tục lăn bánh trên con đường lớn.

Hơi ấm của Triệu Chính dần truyền sang Doanh Chính.

Y dựa vào lưng hắn, cảm giác chẳng khác nào tựa vào một tấm sắt lạnh ngắt, nhưng vẫn còn hơn lúc đầu giống như dán lên tảng băng.

Doanh Chính vòng hai tay ôm lấy y, không để y bị ngã.

Hắn kiệt sức, vô cùng buồn ngủ nhưng vẫn gắng gượng, không yên tâm về Triệu Chính.

Thế là hắn bắt đầu kể chuyện cho y nghe…

Triệu Chính lắng nghe chăm chú, vui vẻ hỏi.

"Những câu chuyện này ta chưa từng nghe qua, chúng ở trong sách nào vậy?"

Cơn buồn ngủ của Doanh Chính bị quét đi ít nhiều bởi câu hỏi này, hắn đáp.

"Là do một vị tiên sinh tên Hàn Phi viết."

"Viết ra được những câu chuyện thế này, vị tiên sinh ấy hẳn là rất lợi hại."

"Đúng vậy, ông ấy là một thiên tài hiếm có trên đời, nhưng sách của ông ấy bây giờ ngươi chưa thể hiểu được, đợi khi lớn lên ngươi sẽ thích nó."

Triệu Chính thắc mắc.

"Vì sao ta không hiểu? Chẳng lẽ sách của ông ấy khó đọc lắm sao?"

Doanh Chính chậm rãi nói.

"Rất dễ hiểu, chỉ là... phải đến khi ngươi ngồi vào vị trí đó, ngươi mới thực sự hiểu được."