Triệu Chính thấp thỏm bước tới trước mặt Doanh Chính, ngoan ngoãn đưa hai tay ra.
Doanh Chính nghiêm giọng nói.
"Lật tay lại, đánh mu bàn tay."
Triệu Chính răm rắp làm theo, lật tay ra không chút do dự.
Doanh Chính không hề nương tay, giơ thước đánh xuống một cái, trầm giọng hỏi.
"Đau không?"
Triệu Chính suýt nữa thì rơi nước mắt.
Trước khi đến, y từng lén đánh thử vào lòng bàn tay, nhưng đánh mu bàn tay thế này thì đau gấp mấy lần!
Triệu Chính nghẹn ngào ráng nhịn nước mắt, khẽ lắc đầu.
"Tiên sinh đánh, ta đều chịu."
Doanh Chính hỏi tiếp.
"Biết vì sao ta đánh ngươi không?"
Triệu Chính đáp.
"Vì ta nói dối tiên sinh."
Doanh Chính lắc đầu.
"Sai rồi, là vì ngươi bị người khác xúi giục, nghe lời tiểu nhân, Yên Đan trọng nghĩa khí, thích kết giao hào kiệt, nhưng lại nóng vội cố chấp, Ngụy Như khéo ăn khéo nói, giỏi mưu mẹo, nhưng tính tình thất thường, lại hay đố kỵ, thích châm ngòi ly gián, ngươi nghe lời hắn, chính là phạm vào điều tối kỵ của bậc quân vương."
"… Dạ."
Doanh Chính lại đột nhiên vung thước đánh thêm một cái, Triệu Chính không kịp phản ứng, rít lên một hơi lạnh.
"Đây là đánh vì ngươi nói dối."
"Lại thêm một cái, đánh vì ngươi cố ý làm sai."
"…"
Triệu Chính đau đến run cả giọng.
"Học trò biết lỗi rồi… sau này không dám nữa…"
Doanh Chính quẳng cây thước sang một bên, trông vẫn chưa hả giận, hắn mở thẻ tre ghi bài tập của Triệu Chính.
"Đọc lại đoạn văn hôm nay."
"Người có du͙© vọиɠ thì tâm trí rối loạn, tâm trí rối loạn thì du͙© vọиɠ lại càng sinh thêm, du͙© vọиɠ càng mạnh thì lòng tà sẽ thắng… Kẻ trên mà làm hại vua yếu, kẻ dưới mà làm hại dân lành, đều là tội lớn, cho nên nói, họa không gì lớn bằng lòng ham muốn…"
Nửa chén trà sau, Triệu Chính trả lời xong hết các câu hỏi.
Y lặng lẽ nhìn vết đỏ in trên mu bàn tay, khịt khịt mũi.
Y thầm thề trong bụng, từ nay không dám thử tiên sinh nữa, rất đau!
Doanh Chính đưa cho y một hộp thuốc mỡ.
"Cầm lấy, ra ngoài đứng phạt quay mặt vào tường."
Triệu Chính ngoan ngoãn nhận lấy, rời khỏi thư phòng.
Doanh Chính đi theo sau, chỉ vào bức tường phía Đông.
"Qua đó."
Triệu Chính đi tới, quay mặt vào tường đứng nghiêm chỉnh.
Chẳng bao lâu sau, y nghe thấy giọng tiên sinh trầm xuống mấy phần, nói với cung nhân.
"Gọi Ngụy Như công tử và Yên Đan thái tử tới đây."
Triệu Chính: "…"
Thế là giữa đêm hôm khuya khoắt, Ngụy Như và Yên Đan bị đánh thức trong tình trạng ngơ ngác, lại càng ngơ ngác hơn khi bị dẫn đến thư phòng của Trường An Quân.
Doanh Chính đứng chính giữa thư phòng, đối diện thẳng cửa ra vào, tay cầm cây thước, khẽ gõ vào lòng bàn tay từng nhịp từng nhịp, ánh mắt nghiêm khắc khó lường.
Hai người tuy chẳng rõ vì sao bị gọi đến, nhưng vẫn cung kính hành lễ.
"Trường An Quân…"
Còn chưa nói hết câu, Doanh Chính đã trầm giọng ngắt lời.
"Biết vì sao ta gọi các ngươi tới không?"
Hai người vẫn còn ngơ ngác: "…"
Doanh Chính lần này chính là nhắm vào Ngụy Như, nhưng không thể trực tiếp ra tay.
Thứ nhất, nếu Ngụy Như vô cớ bị đánh, nhất định sẽ mang lòng oán hận, rồi giở trò nói xấu sau lưng.
Thứ hai, nếu trừng phạt ngay, Ngụy Như thế nào cũng cho rằng là Triệu Chính bán đứng mình. Mà người này lòng dạ hẹp hòi, thường hay ghen ghét, sau này chắc chắn sẽ tìm cách ngáng chân Triệu Chính.
Chuyện này phải để chính miệng Ngụy Như thừa nhận, mà còn phải tâm phục khẩu phục tự mình rơi vào bẫy mới được.
Doanh Chính lên tiếng.
"Hôm nay Chính công tử không hoàn thành bài tập, trong các ngươi có ai biết nguyên do không? Ngụy Như?"
Ngụy Như bất an suy nghĩ...
Triệu Chính thật sự nghe lời hắn hả? Ngốc đến vậy sao?!
Hắn ung dung đáp.
"Chắc là mải chơi, quên khuấy mất việc học."
Doanh Chính không biểu lộ gì.
"Yên Đan thì sao?"
Yên Đan hơi do dự.
"Không biết Trường An Quân có nhầm không... rõ ràng Triệu Chính làm xong bài tập rồi mà?"
Ngụy Như: "…"
Doanh Chính nhìn thẳng vào Ngụy Như.
"Hắn đúng là đã làm xong bài, nhưng lại nói dối gạt ta vì ham chơi nên quên."
Ngụy Như: "…"
Doanh Chính thong thả hỏi tiếp.
"Ta rất tò mò, Ngụy công tử sao lại biết rõ lý do Chính công tử viện ra?"
Hắn khẽ gõ gõ thước vào lòng bàn tay.
"Không được nói dối."
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Ngụy Như.
"Chuyện này…"
Doanh Chính gằn giọng.
"Là ngươi xúi hắn lừa ta, đúng không?"
Ngụy Như bị khí thế ép đến á khẩu.
"Ta… ta… ta…"
Doanh Chính từ tốn xắn tay áo lên.
"Yên Đan có thể lui rồi."
Yên Đan liếc mắt sang Ngụy Như một cái đầy cảm thông “bảo trọng”, rồi vội vã rút lui.
Ngụy Như: "…"
Không lâu sau, tiếng kêu thảm thiết vang dội khắp thư phòng.
"Á á á! Ta không dám nữa! Thật sự không dám nữa! Ta sai rồi Trường An Quân! Ta thề không xúi dục Triệu Chính nữa! A đau quá a đau quá!"
Đánh cho hả giận xong, Doanh Chính cũng phạt Ngụy Như đứng úp mặt vào tường, xếp hàng bên cạnh Triệu Chính.
Ngụy Như vừa ôm bàn tay sưng vù như chân gấu, vừa thì thầm rêи ɾỉ.
"Sau này ta tuyệt đối không xúi ngươi nữa… thật đó… nếu biết Trường An Quân bảo vệ đồ đệ như vậy, có đánh chết ta cũng không dám bày trò ngu xuẩn đó… Chuyện gì liên quan đến Trường An Quân, từ giờ ta không dám tò mò nửa chữ…"
Hắn chìa bàn tay sưng đỏ cho Triệu Chính xem.
"Trường An Quân chỉ bắt ngươi đứng úp tường thôi hả? Không đánh sao?"
Triệu Chính nhìn bàn tay hắn, định nói lại thôi.
"Có đánh…"
"Cho ta xem nào, hắn đánh tay ngươi thật à?"
"Ừm…"
Triệu Chính ngượng ngùng giơ tay lên.
Ngụy Như nhìn hai vệt đỏ lờ mờ trên mu bàn tay hắn, rồi cúi đầu nhìn lại tay mình sưng vù như móng gấu.
Ngụy Như cứng họng: "…"
Cái này… rõ ràng là thiên vị trắng trợn mà?!