Khổ nỗi, Ngụy Như lại không dám oán giận Trường An Quân.
Nếu không có Trường An Quân đứng ra lo liệu mọi chuyện, mấy chất tử đến từ nước khác như bọn họ làm gì có được cuộc sống yên ổn như ngày hôm nay?
Từ khi được cải thiện đãi ngộ, thân hình Ngụy Như lớn vọt lên.
Gần đây lại được Triệu Chính nuôi dưỡng, hắn với Yên Đan đều bắt đầu tròn trịa ra mặt.
Triệu Chính lấy hộp thuốc tiên sinh cho từ trong ngực áo ra, nhẹ giọng nói.
“Bôi một chút thuốc đi…”
Nhìn thấy bàn tay của Ngụy Như, y mới nhận ra tiên sinh căn bản chưa hề đánh thật.
Ban đầu y còn nghĩ tiên sinh nói đánh là đánh, rất nhẫn tâm…
Giờ nhìn Ngụy Như thì… ừm.
Tiên sinh thật sự đối với y rất tốt.
Triệu Chính cúi đầu, không rõ vì sao trong lòng lại nảy sinh một niềm vui mơ hồ khó tả.
Ngụy Như rưng rưng cảm động.
“Ngươi còn mang theo cả thuốc nữa, thật là chu đáo, mau giúp ta bôi ít đi, đau chết mất…”
Triệu Chính lẩm bẩm.
“Ta vốn nghĩ vết thương này nhỏ, chắc không cần dùng…”
Giờ nhìn lại, thuốc tiên sinh cho, hóa ra là chuẩn bị cho Ngụy Như rồi.
Aiz!!!.
Nửa canh giờ sau, Doanh Chính gọi Triệu Chính vào thư phòng.
Ngụy Như thì vẫn còn phải phạt đứng thêm nửa canh giờ mới được về.
Triệu Chính không biết Doanh Chính gọi mình có chuyện gì, bèn bất an bước vào phòng.
Trong phòng đèn đã tắt hết, chỉ còn lại một ngọn duy nhất đặt bên cạnh giường, ánh nến loe lét lay động trong tay đồng nhân đúc bằng đồng cổ.
Doanh Chính nửa nằm trên giường, tóc xõa ra, trên người khoác một lớp áσ ɭóŧ trắng mỏng, dáng người nhìn có vẻ hơi gầy.
Sắc mặt hắn nhợt nhạt, khiến Triệu Chính không khỏi lo lắng.
“Tiên sinh?”
Doanh Chính khẽ đáp một tiếng.
“Không sao.”
Từ khi bắt đầu dạy Triệu Chính, mỗi đêm hắn đều thức khuya viết sách, đem kinh nghiệm của mình gói gọn thành những câu từ súc tích nhất, hòa với văn chương của Hàn Phi, rất hao tâm tổn sức.
Vừa rồi lại nổi trận lôi đình, thân thể vốn yếu nhược càng thêm suy kiệt.
Thái y đã căn dặn, thân thể này cần phải tĩnh dưỡng, không được lo nhiều nghĩ nhiều, không được giận dữ… tóm lại là có một đống điều cấm kỵ.
Hắn vừa hỏi hệ thống hắn còn sống được bao lâu, hệ thống im lặng một lát rồi trả lời cho hắn là nhiều lắm là đến sang năm.
Sang năm… chính là năm tằng tổ của hắn Chiêu Tương Vương qua đời.
Tổ phụ Hiếu Văn Vương kế vị chưa bao lâu cũng băng hà, rồi đến phụ thân Trang Tương Vương lên ngôi.
Năm đó, hắn mới chín tuổi.
Triều chính Tần Quốc được một phen thay máu, quan hệ Tần - Triệu có phần hòa hoãn.
Triệu Vương vì muốn lấy lòng Tần Quốc, đã đưa hắn và mẫu thân trở về, phong hắn làm Thái tử.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa.
Chớp mắt một cái, Triệu Chính cũng sắp hồi quốc rồi.
Thứ chờ đợi tiểu tử này là một thế giới hoàn toàn mới, Doanh Chính tin chắc y có thể ứng phó thành thạo.
Đến khi ấy, thân thể này chắc cũng đến lúc tận mệnh.
Không biết khi ấy, hắn sẽ trở lại bên cạnh đứa trẻ này với thân phận gì?
Còn tiểu tử này, liệu có nhớ đến người từng mang tên Triệu Lịch, từng làm tiên sinh dạy y hay không?
“Tiểu hài tử.”
Doanh Chính vỗ tay lên chỗ trống bên cạnh.
“Lại đây ngồi.”
Triệu Chính lần đầu bị gọi là tiểu hài tử, hơi sững sờ, sau đó mặt liền đỏ bừng.
“Ta không còn là hài tử nữa rồi, tiên sinh.”
Doanh Chính bật cười.
“Tám tuổi không phải hài tử thì là gì? Thôi được rồi, ngươi nói không phải thì không phải, lại đây.”
Triệu Chính mím môi đi đến, ngồi xuống bên cạnh Doanh Chính.
Y phát hiện tính tình của tiên sinh hôm nay khác lạ, dịu dàng hơn thường ngày.
Không biết có phải do ánh đèn hay không, mà lại toát lên vẻ mỏi mệt đến nỗi không ai dám đến gần.
Thế nhưng tiên sinh lại gọi y đến ngồi bên cạnh.
Triệu Chính vừa ngồi xuống, Doanh Chính liền nghiêng người nằm trên giường, chống tay phải, lặng lẽ nhìn y.
Đây là lần thứ hai hắn chăm chú ngắm nhìn chính mình thuở nhỏ, lần đầu là khi hai người gặp nhau ở lữ quán.
Hắn nghịch ngợm xoa rối mái tóc của Triệu Chính.
“Nếu một ngày nào đó ngươi trở thành Tần Vương, có thể nể mặt ta tha cho Triệu Quốc một lần không?”
Triệu Chính trầm mặc.
Doanh Chính khẽ nói.
“Khó trả lời lắm phải không?”
Triệu Chính thành thật gật đầu.
“Vậy thì không cần trả lời, cũng không phải vấn đề gì quá quan trọng.”
“Không.”
Triệu Chính khẽ đáp.
“Vấn đề này rất quan trọng, học trò muốn biết tiên sinh nghĩ như thế nào.”
“Vậy sao?”
Doanh Chính thu tay về, nhẹ gõ lên mép giường.
“Nếu ta bảo không được đánh, ngươi thật sự sẽ không đánh sao?”
Triệu Chính: “…”
Đúng vậy.
Y không thể vì một mình tiên sinh mà phản bội di nguyện của tổ tiên.
Tần Quốc đã khát vọng mở rộng về phía Đông suốt bao nhiêu năm qua.
Nhưng mà… tiên sinh lại là người quan trọng nhất với y.
Doanh Chính cười nhạt.
“Ngươi tưởng ta dạy ngươi là để sau này lấy danh nghĩa sư đồ mà cản ngươi đánh Triệu Quốc sao?”
Triệu Chính cúi đầu, giọng nhỏ lại.
“Tiên sinh không phải người như vậy.”
Doanh Chính hỏi lại.
“Vậy ngươi nói xem, vì sao ta dạy dỗ ngươi?”
Triệu Chính đáp.
“Thiên hạ bây giờ sáu nước suy yếu, quân vương bất tài, quyền thần lộng hành, chỉ có Tần Quốc mới có thực lực thống nhất thiên hạ, tiên sinh ôm chí lớn thống nhất bốn phương, vì thế mới dạy dỗ học trò, chỉ tiếc… học trò e rằng cả đời cũng chỉ là một chất tử, sợ phụ lòng mong mỏi của tiên sinh.”
“Ngươi sẽ không đâu.”
Triệu Chính ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Doanh Chính, bỗng nhớ đến quẻ bói mà tiên sinh từng gieo cho y trước kia.
Ánh đèn le lói chiếu sáng một góc nhỏ trong phòng.
Sắc mặt Doanh Chính lúc này đã khá hơn, hắn nâng tay lên khẽ phẩy.
“Về nghỉ đi, vừa rồi bỗng muốn nhìn ngươi một chút, tưởng là sẽ nói rất nhiều, nhưng nghĩ lại thì chẳng có gì đáng nói, ngươi vốn không phải kẻ cần người dạy bảo từng li từng tí, ta tin ngươi có thể tự xử lý tốt mọi chuyện.”
“Tiên sinh…”
Doanh Chính có vẻ mỏi mệt, khẽ nhắm mắt lại.
“Về ngủ đi, cũng không còn sớm nữa.”
Triệu Chính định lên tiếng đồng ý, nhưng khi nhìn thấy tiên sinh đang thϊếp đi trong ánh nến nhạt nhòa, không hiểu sao lại chẳng thể nhấc chân nổi.
Dù sống trong hoàng cung, dù bên cạnh có bao nhiêu kẻ hầu người hạ, nhưng ánh mắt của tiên sinh… luôn khiến Triệu Chính có cảm giác đồng cảm với nỗi cô đơn sâu thẳm.
Cứ như thể tiên sinh là một người mãi mãi bước đi một mình giữa nhân gian, ngược chiều dòng người, leo lêи đỉиɦ núi vắng vẻ lạnh lùng ấy.
Doanh Chính thấy y vẫn chưa rời đi, khẽ hé mắt.
“Còn chuyện gì sao?”
Triệu Chính khẽ đáp.
“Đêm đã khuya, mẫu thân chắc đã ngủ rồi, ta sợ về giữa chừng sẽ làm bà thức giấc… Không biết ta có thể xin nghỉ lại ở chỗ tiên sinh một đêm không?”