Trẫm Cùng Tần Vương Quét Lục Hợp

Chương 8.1: Triệu Thiên

Doanh Chính không nghĩ nhiều, vỗ nhẹ lên chiếc giường rộng rãi.

“Lên đi, vào trong nằm.”

Triệu Chính cởϊ áσ ngoài, chui vào giường nằm xuống.

Doanh Chính lấy cho y một chiếc chăn mỏng mới, sau đó quay người dập tắt đèn, cũng nghiêng mình nằm xuống.

Một lúc sau, thái giám bên ngoài đến đón Ngụy Như trở về biệt viện của các chất tử, trong phòng lại trở về yên tĩnh.

Doanh Chính nhắm mắt lại, một lúc sau hỏi.

“Có cần đốt hương không?”

Triệu Chính đáp.

“Tiên sinh hình như không thích dùng hương lắm, thôi không cần cũng được.”

Doanh Chính “ừ” một tiếng.

“Không quen dùng.”

Mùi hương khiến người ta dễ ngủ say, nếu gặp nguy hiểm thì phản ứng sẽ chậm chạp, nên Doanh Chính xưa nay không thích dùng.

Triệu Chính hơi nhích lại gần Doanh Chính, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa phải.

Không hiểu vì sao, y luôn có cảm giác thân quen ngay từ lần đầu gặp tiên sinh, cứ muốn đến gần hơn một chút.

Doanh Chính không ngăn cản.

Lúc hắn sắp thϊếp đi, giọng hệ thống bỗng vang lên trong đầu, có phần chấn động.

“Đinh, điểm tình ý +10, chúc mừng ký chủ! Bổ sung. Điểm tình ý là giá trị thiện cảm phát sinh từ tình yêu, không bao gồm tình thân, tình bạn hay các tình cảm không liên quan đến tình yêu đôi lứa, cố lên nhé~”

Doanh Chính: “…”

Hắn lặng thinh hồi lâu, chậm rãi hiện ra một dấu hỏi trong đầu.

Quay đầu nhìn về phía Triệu Chính, thấy y đang giả vờ ngủ nghiêng người quay mặt về phía hắn, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Vì sao điểm tình ý lại tăng?

Chuyện này hắn chưa từng trải qua, hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Theo lẽ thường, điểm đó không tăng mới là hợp lý.

Nhưng giờ lại tăng, dù chỉ có một chút, nhưng quá đỗi kỳ quái.

Doanh Chính bèn hỏi thẳng.

“Vừa rồi ngươi đang nghĩ gì?”

Triệu Chính hơi sững người.

“Sao thế, tiên sinh?”

“Chỉ là muốn hỏi.”

Triệu Chính đáp thật lòng.

“Con nghĩ… tiên sinh rất tốt, ta rất thích tiên sinh.”

Doanh Chính khá hài lòng với câu trả lời, bởi Triệu Chính không giấu hắn điều gì.

Nhưng vẫn không khỏi thắc mắc.

“Là loại yêu thích như thế nào?”

Câu hỏi này khiến Triệu Chính nghẹn lời.

Đúng vậy, là laoij yêu thích gì?

Là lòng kính trọng của học trò với tiên sinh?

Hay là sự thân thiết như bằng hữu?

Triệu Chính mơ hồ suy nghĩ một lúc.

“Ta cũng không rõ… chỉ là cảm thấy thích thôi.”

“Ừ.”

Doanh Chính xoa đầu y, nhẹ giọng nói.

“Không sao, ngủ đi.”

Hắn cảm thấy Triệu Chính vẫn còn quá nhỏ, chưa thể phân biệt được thế nào là yêu hay không yêu.

Đợi khi y lớn hơn chút nữa, đợi khi họ phải chia xa, chút tình cảm nho nhỏ ấy rồi cũng sẽ tan biến theo thời gian, không ảnh hưởng gì.

Doanh Chính cũng chẳng để tâm chuyện này, bản thân hắn còn chẳng hiểu rõ tình yêu rốt cuộc là thứ gì.

Chớp mắt, Hàm Đan bước vào mùa đông.

Thân thể của Doanh Chính ngày càng yếu, trời lạnh giá, hắn hầu như không ra ngoài, chỉ chuyên tâm ở trong thư phòng viết sách.

Tập sách ấy sắp sửa hoàn thành, hắn muốn cố gắng hoàn thành trước khi Triệu Chính trở về Tần Quốc, để y mang theo về.

Trong thư phòng có đặt lò sưởi, sàn nhà được trải than sưởi ấm dưới đất, khiến cả căn phòng ấm áp dễ chịu.

Triệu Chính ngoan ngoãn ngồi bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng lại giúp Doanh Chính mài mực.

Một cung nhân mang thuốc bước vào.

Đó là thuốc bổ dưỡng thân thể.

Gần đây sức khỏe của Trường An Quân càng lúc càng sa sút, hoàn toàn nhờ thuốc mà gắng gượng, nếu không e rằng đã không trụ nổi đến giờ.

Doanh Chính mặt không đổi sắc uống xong thuốc, vừa định tiếp tục viết thì Triệu Chính đã cầm khăn tay tiến đến, nhẹ nhàng lau đi vết thuốc còn vương trên môi hắn, lo lắng nói.

“Tiên sinh nên nghỉ ngơi một lát thì hơn.”

Doanh Chính khựng lại một chút rồi đáp.

“Không cần đâu, hôm nay ngươi chẳng phải đã hẹn ra ngoài cùng bằng hữu hay sao?”

Triệu Chính đáp.

“Dạ có, nhưng ta thấy không yên lòng về tiên sinh.”

“Không sao đâu, đi đi.”

“Vâng.”

Triệu Chính cung kính hành lễ, rồi thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.

Ngụy Như nói muốn đi mua vài món đồ, cứ nhất quyết kéo theo Triệu Chính và Yên Đan cùng đi.

Vì chỉ có một mình hắn, mang theo thân phận chất tử nên hay bị bắt nạt, thế nên Triệu Chính và Yên Đan cũng đồng ý đi theo.

Ba người gặp nhau tại điểm hẹn rồi cùng đến chợ.

Hàm Đan là kinh đô của Triệu Quốc, chợ xá vô cùng phồn hoa náo nhiệt.

Dù sáu nước đánh nhau liên miên, nhưng thương nhân thì chẳng phân biên giới.

Họ mang hàng hóa từ khắp sáu nước, thậm chí cả vùng Hồ ngoại về Hàm Đan buôn bán.

Nếu biết nhìn hàng, có thể tìm được món đồ tốt với giá hời.

Triệu Chính đứng trước một quầy bán bút, chăm chú quan sát.

Ngụy Như tiến lại gần hỏi.

“Ngươi định mua bút à? Phủ Trường An Quân chẳng phải đã có rất nhiều bút rồi sao, chẳng lẽ còn chưa đủ cho ngươi dùng?”

Triệu Chính đáp.

“Sinh thần của tiên sinh sắp đến rồi, ta muốn tặng tiên sinh một món quà.”

“Sinh thần?”

Ngụy Như ngẫm nghĩ rồi nói.

“Đối với Trường An Quân mà nói thì bút chẳng có gì mới mẻ cả.”

Triệu Chính gật đầu.

“Cũng phải, ta sẽ xem thử thứ khác, ngươi mua được gì rồi?”

Ngụy Như chỉ vào tiệm bên cạnh.

“Quần áo và giày dép, vừa mới đo xong kích cỡ.”

Triệu Chính nhìn bộ y phục trên người hắn đã bạc màu vì giặt nhiều.

“Không đáng đâu.”

Bọn họ đều là chất tử, số tiền tiêu vặt ít ỏi đều do vương thất Triệu Quốc phân phát, chẳng thể gọi là dư dả.

Mua một bộ y phục và giày mới là một khoản khá tốn kém.

Hơn nữa, thân là chất tử, đâu có dịp trọng đại nào để xuất hiện, y phục mới cũng chẳng cần thiết.

Ngụy Như có vẻ không muốn nói nhiều về chuyện này, chuyển sang giúp Triệu Chính xem xét các quầy hàng.

“Nếu để ta nói thì, tiên sinh của ngươi thân thể không khỏe, hay là mua một cái khóa bình an hay khóa trường mệnh gì đó đi? Không đủ tiền thì dùng của ta!”

Triệu Chính liếc hắn một cái đầy nghi hoặc.

“Sao đột nhiên ngươi hào phóng thế?”

Ngụy Như đáp.

“Trường An Quân có ân với bọn ta, ta cũng muốn tỏ chút lòng thành, để ta đi hỏi Yên Đan xem sao.”

Yên Đan đứng trước một tiệm rèn, say sưa ngắm nhìn thanh trường kiếm trưng bày bên cạnh.

Ngụy Như kéo Yên Đan lại, kể sơ qua sự việc, Yên Đan lập tức đồng ý.

Ngụy Như nói.

"Triệu Chính, ngươi muốn tặng cho Trường An Quân thì đừng quên phần của bọn ta đấy."

Triệu Chính đang lựa một chiếc khóa trường mệnh, không thèm ngẩng đầu lên mà đáp.

"Đương nhiên là không quên, các ngươi xem cái này được không?"

Y chọn một chiếc khóa trường mệnh đúc bằng bạc, to cỡ một vỏ sò, hoa văn và chữ trên đó được chạm khắc vô cùng tinh xảo.

"Nếu được thì chọn thêm một sợi dây nữa, tiên sinh có thể đeo bên mình."

Yên Đan nói.

"Nhỏ quá."

Ngụy Như liền phản bác.

"Thứ này đeo trên cổ, lớn quá thì cấn vào người ngươi không biết sao? Cái này vừa vặn, chọn nó đi, nhìn rất đẹp mà."

Vậy là ba người lại chọn thêm một sợi dây ngũ sắc được xe bằng tơ mảnh, gọi là trường mệnh lũ.

Họ cũng chọn một chiếc túi gấm màu xanh đen tinh xảo.

Để tiện thay đổi, Triệu Chính mua thêm một sợi trường mệnh lũ nữa.