Biến Thành Chó Rồi, Khỏi Cần Phấn Đấu Nữa Ha

Chương 2

Xung quanh đây không thấy bóng người, Tiêu Mạn vội vàng chạy đi. Thấy có người đang đi tới gần, nhìn kỹ lại thì là người quen – cô bé cấp dưới mới tốt nghiệp đại học của mình. Cô lập tức chạy tới, sủa lên mấy tiếng "gâu gâu".

Hàn Song Song giật nảy mình vì con chó bẩn thỉu đột nhiên lao ra, cô ấy lùi lại một bước, hoảng hốt nhìn chằm chằm nó. Mới hôm qua cô ấy còn đọc tin tức về một bé gái trong khu bị chó không rọ mõm cắn xé. Chó có chủ còn không ngăn được nó phát điên, huống chi là loại chó hoang không chủ này!

Nhưng cô ấy nhanh chóng nhận ra con chó chỉ sủa trước mặt chứ không có ý định lao vào cắn. Cô ấy bèn lấy hết can đảm từ từ di chuyển. Cô ấy nhớ kỹ lời dặn không được quay lưng về phía chó, phải đối mặt với nó và từ từ lùi ra xa. Nếu không được nữa thì... thì cô ấy đành liều mạng với nó vậy!

Tiêu Mạn sủa mấy tiếng, thấy Hàn Song Song hoàn toàn không hiểu ý mình, cô suy nghĩ một lát rồi giơ chân trước chỉ vào trong con hẻm.

Sau đó, cô chạy về phía con hẻm vài bước, rồi lại quay đầu chỉ vào hẻm ra hiệu cho Hàn Song Song.

Lặp lại động tác này vài lần, cô đoán Hàn Song Song đã hiểu ý mình, nhưng không rõ vì lý do gì, dù không có ý định bỏ chạy, cô ấy cũng không đi theo.

Hàn Song Song lúc này đang do dự. Con chó này hình như muốn bảo cô ấy đi theo nó? Nhưng động tác này giống người quá, chó làm gì thông minh đến thế? Không phải cô ấy coi thường loài chó, nhưng con chó trước mắt không phải giống Border Collie thông minh nhất, mà chỉ là một con Husky thôi mà? Husky làm sao mà lanh lợi được như vậy?

Trong lúc cô ấy còn đang lưỡng lự thì đã thấy con chó đã vù một cái chạy vào trong hẻm.

Vậy bây giờ cô ấy nên đi theo, hay nhân cơ hội này chạy thật nhanh?

Hàn Song Song rối bời chưa biết phải làm sao thì thấy con chó lại chạy ra, miệng nó còn đang phát sáng... à không, nó đang ngậm một chiếc điện thoại đang bật đèn pin!

Con chó đặt chiếc điện thoại xuống đất, rồi giơ chân trước lên gõ gõ vào màn hình.

Hàn Song Song hơi kinh ngạc. Không lẽ nào, con chó này định tặng điện thoại cho cô ấy sao? Hay là nó muốn dùng điện thoại để đổi lấy việc cô ấy nhận nuôi mình?

Cô ấy liếc nhìn con chó, thấy nó đã lùi ra khá xa, cô ấy mới bớt căng thẳng, ngồi xuống nhặt điện thoại lên.

"Ủa?"

Hàn Song Song không khỏi ngạc nhiên. Cô ấy định tắt đèn pin trước, nhưng vừa chạm sáng màn hình, hình nền là một dòng chữ đơn giản "Hiệu suất là trên hết". Cô ấy nhớ hình nền của chị Mạn cũng là cái này... Điện thoại tất nhiên là đang khóa, nhưng không ảnh hưởng đến việc tắt đèn pin. Sau đó, cô ấy vội lật mặt sau điện thoại, nhìn thấy kiểu dáng ốp lưng.