Lúc Tiêu Mạn hoàn hồn, cô nhận ra tầm nhìn của mình hơi thấp, cứ như thể đang ở tư thế ngồi xổm quen thuộc, nhưng cảm nhận từ cơ thể lại mách bảo rằng cô đang đứng.
Ủa? Sao mình lại đứng bằng bốn chân thế này?!
Tiêu Mạn cúi đầu, nhìn thấy hai cái chân nhỏ nhắn phủ đầy lông lá.
Cô ngoảnh lại, đập vào mắt là cái đuôi vừa to vừa bẩn phía sau.
Cô thử há miệng phát ra tiếng, nhưng cổ họng lại bất chợt bật ra một tiếng "Gâu".
Cô sững sờ trong giây lát.
Mình! Sao! Hình như! Lại thành! Một con! Chó?!
Đồng tử Tiêu Mạn co rút mạnh, cả người (chó) đờ đẫn đứng yên tại chỗ, gần như tưởng rằng đây là một giấc mơ kỳ quái. Nhưng giấc mơ này lại có màu sắc. Tầm nhìn của cô còn rộng hơn một chút so với khi là người, màu sắc trước mắt không sặc sỡ bằng, nhưng cũng đa dạng hơn nhiều so với màu đen trắng trong mơ.
Ngoài thị giác, thính giác và khứu giác của cô cũng được tăng cường đáng kể. Cô có thể nghe thấy tiếng xe chạy trên đường cái cách đó không xa, tiếng người ta nói chuyện điện thoại, tiếng va vào nhau rồi vội vã xin lỗi, tiếng mời chào của những người bán hàng rong...
Mùi trong khoang mũi lại càng đủ loại, ùa tới cùng lúc như búa bổ, khiến cô choáng váng không kịp nhận ra mình đã ngửi thấy những gì.
Mọi sự mơ hồ, ngơ ngác tan biến khi cô chú ý đến bóng dáng quen thuộc đang nằm bất động cách đó không xa.
Tiêu Mạn khó nhọc di chuyển bốn cái chân như vừa được lắp ráp, bước tới gần hơn. Xác nhận rồi, đây chẳng phải là chính cô sao!
Ký ức trước lúc ngất đi chợt ùa về. Cô nhớ ra mình đã tăng ca liên tục mấy ngày liền, hôm nay may mắn lắm mới được tan làm đúng giờ. Đang trên đường đi bộ từ công ty về nhà, khi đi qua một con hẻm nhỏ, để tránh một con chó hoang đột nhiên lao tới, cô vội né sang một bên, ai ngờ lại đập đầu vào tường, rồi trước mắt tối sầm.
Tỉnh lại thì đã biến thành chó rồi.
Nhìn thân thể bất động trước mắt, Tiêu Mạn không khỏi suy đoán, mình nhập vào xác chó, vậy con chó kia đâu? Chẳng lẽ cơ thể mình tỉnh lại sẽ sủa gâu gâu sao? Hay tệ hơn, bản thân mình đã chết rồi?
Cô đi vòng quanh cơ thể mình một lượt, quan sát thấy l*иg ngực vẫn còn phập phồng, xem ra tạm thời chưa chết.
Cô bất giác thở phào nhẹ nhõm. Tốt rồi, vẫn còn cứu được!
Ngất đi tỉnh lại biến thành chó, chuyện này đúng là quá đỗi kỳ lạ. Nghĩ theo hướng tích cực, biết đâu đợi cơ thể mình được cứu sống và tỉnh lại, cô cũng sẽ trở lại bình thường thì sao?