Omega Siêu Ngọt Ngào Hoá Ra Lại Là Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 19: Ở bên nhau đi

Anh có thể giúp cậu chắn bớt những Alpha khác.

Vậy thì cậu vào học ở Đại học Tổng hợp cũng không thành vấn đề.

Mọi chuyện đều hoàn hảo, chỉ có một điều không tốt lắm: Có vẻ như Thu Cảnh Minh thật lòng thích cậu, trong khi cậu lại không thích anh.

Nếu vậy mà vẫn ở bên nhau, có hơi không công bằng với Thu Cảnh Minh.

Nhưng cậu cũng đâu có ý định yêu đương nghiêm túc sau này. Nếu ở bên Thu Cảnh Minh, cậu hoàn toàn có thể đóng vai một người bạn trai đạt chuẩn.

Về sau, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn Thu Cảnh Minh sẽ chia tay với cậu thôi.

Giống như chú Lý đã nói, với thân phận của Thu Cảnh Minh, cuối cùng rồi cũng sẽ phải cưới một Omega. Có khi ngay từ đầu anh cũng tưởng cậu là Omega rồi…

Vả lại, theo cậu biết, tình yêu tuổi trẻ cũng đâu cần suy nghĩ lâu dài. Nghĩ nhiều quá chỉ tổ mệt.

Dù cuối cùng họ không chia tay, nếu Thu Cảnh Minh không đề cập chuyện gì, Khương Từ Nguyệt cũng có thể tiếp tục làm bạn trai anh. Chuyện này với cậu chẳng khó gì.

Cậu vốn dĩ không có cảm giác thuộc về thế giới này cũng chẳng có mong muốn lập gia đình.

Điều duy nhất cậu sợ là bản thân trước kia đột nhiên trở lại nhưng chuyện đó cũng không phải thứ cậu có thể kiểm soát. Với tình hình hiện tại, khả năng đó cực kỳ nhỏ.

Giữa hai người đã im lặng quá lâu, lâu đến mức Thu Cảnh Minh cũng đã cố gắng bình tĩnh lại, trong không khí không còn thoảng mùi hương nhàn nhạt kia nữa.

Khương Từ Nguyệt rất nhạy cảm với sự thay đổi mùi hương, lập tức kéo cậu quay về thực tại.

Cậu nghĩ ngợi một chút rồi nghiêm túc nhìn Thu Cảnh Minh, nói: "Thu Cảnh Minh, nếu cậu thích tôi, vậy thì mình hẹn hò đi."

"Hả?" Thu Cảnh Minh cực kỳ bất ngờ, đến mức tay che tuyến thể cũng vô thức buông xuống.

Hương thơm quen thuộc lại theo cảm xúc dâng trào mà lan tỏa trong gió đêm, thổi đến chóp mũi của Khương Từ Nguyệt. Hương vị đã loãng ra, mang theo cảm giác dịu dàng như mùi cơ thể sau khi tắm hồi nhỏ trước khi đi ngủ.

Lòng Khương Từ Nguyệt bất giác bình tĩnh lại.

Cậu nghĩ, có thể quyết định này rất sai lầm nhưng ít nhất ở khoảnh khắc này, cậu hoàn toàn nghiêm túc.

Cậu khẽ cười một cái, dù chỉ cười rất nhẹ nhưng cũng đủ để thấy khác biệt. Cậu nhìn Thu Cảnh Minh, hỏi: "Sao vậy? Ngạc nhiên lắm à? Cậu tỏ tình chẳng phải cũng muốn hẹn hò với tôi sao?"

Nếu Thu Cảnh Minh không muốn thì thôi vậy...

Thật ra đây cũng chỉ là ý nghĩ bộc phát khi cậu ngửi thấy mùi hương quen thuộc thôi. Nghe nói mùi hương lưu giữ ký ức còn sâu sắc hơn cả hình ảnh, chắc lại nhớ nhà rồi.

Nhớ hồi nhỏ, nhớ mẹ, nhớ tất cả ở Lam Tinh.

Dù nơi này có tốt mấy thì cũng không phải nhà cậu.

Vậy nên ở đây, sống thế nào cũng chẳng quan trọng. Cậu chỉ đang thay bản thân kia giữ gìn cuộc sống này thôi, dù thời gian có thể kéo dài cả đời…

"Tôi… tôi cứ tưởng cậu sẽ từ chối…" Thu Cảnh Minh nói lắp bắp, cứ nuốt nước bọt liên tục.

Khương Từ Nguyệt bị kéo về thực tại bởi giọng nói kia. Cậu nhìn Thu Cảnh Minh, khẽ cười.

Được ai đó thích nhiều như vậy, quả thực rất kỳ lạ. Cậu nghĩ, thật ra Thu Cảnh Minh cũng không tiếp xúc với cậu nhiều, chắc anh thích phiên bản "Khương Từ Nguyệt" trên diễn đàn nhiều hơn.

Không biết sau khi ở bên nhau rồi phát hiện ra con người thật của cậu, Thu Cảnh Minh có chịu nổi không nhỉ?

Khương Từ Nguyệt hơi nhắc trước: "Hẹn hò với tôi, chắc cậu sẽ thấy khác kỳ vọng đấy. Tính tôi rất tệ, cậu chịu nổi không?"

"Chịu được!" Thu Cảnh Minh không chút do dự, vẫn chìm đắm trong nụ cười của Khương Từ Nguyệt, trái tim đập rộn ràng.

Dù Khương Từ Nguyệt có yêu cầu gì, anh cũng sẵn sàng đáp ứng không chút do dự.

"Được rồi, tôi về trước đây, bạn trai." Khương Từ Nguyệt cuối cùng cũng nhảy xuống khỏi bàn, lấy chiếc ô bên cạnh rồi nói: "Chú Lý vẫn đang chờ dưới kia..."

"Ừ… ừm…" Thu Cảnh Minh ngơ ngẩn tránh đường, bị hai chữ "bạn trai" làm cho choáng váng, tim đập còn nhanh hơn nữa.

Đến tận lúc Khương Từ Nguyệt sắp ra đến cửa, anh mới hoàn hồn lại, cảm giác như đang nằm mơ.

Họ... đang hẹn hò rồi?

Khương Từ Nguyệt là bạn trai anh rồi?

Nhưng mà sắp tốt nghiệp rồi, hai người không phải cũng phải chia xa sao?

Vậy thì yêu đương kiểu gì?

Đầu óc Thu Cảnh Minh cuối cùng cũng vận hành lại, anh vội vàng hỏi: "Khương Từ Nguyệt, vậy... sau này thì sao? Ngày mai là không gặp nhau nữa rồi…"

Xem ra não Thu Cảnh Minh vẫn còn đơ đây...

Bình thường thông minh lắm mà ta?

Khương Từ Nguyệt cũng có chút bất đắc dĩ, cậu quay lại, nói: "Cậu không kết bạn với tôi rồi à? Không biết hẹn hò qua mạng sao?"

"Đi, đi hẹn hò!" Thu Cảnh Minh đỏ bừng cả mặt, cuối cùng cũng gật đầu lia lịa: "Được, tôi hiểu rồi."

Khương Từ Nguyệt xoay người rời khỏi lớp học, cảm giác người phía sau vẫn chưa động đậy.

Cậu cầm chiếc ô gõ gõ vài cái xuống đất rồi quay lại đứng ở cửa lớp, hỏi: "Trễ rồi, không về nhà à?"

"Về!" Thu Cảnh Minh cuối cùng cũng nhúc nhích.

Anh nhanh chóng bước tới, đứng cạnh Khương Từ Nguyệt.

Khương Từ Nguyệt liếc nhìn anh, dặn: "Tắt đèn."

"Ừ!" Thu Cảnh Minh lập tức tắt đèn.

Khương Từ Nguyệt đi trước một bước, Thu Cảnh Minh cũng theo sát phía sau.

Hai người sánh vai nhau đi xuống tầng, đèn đường trong sân trường đã sáng rực. Xe đỗ ngoài cổng trường nên họ còn phải đi thêm một đoạn.

Hôm nay ánh trăng còn sáng hơn cả lần trước, bóng của hai người kéo dài chồng chất lên nhau dưới ánh trăng, trông rất nhộn nhịp.

Suốt quãng đường, Khương Từ Nguyệt không nói gì. Mãi đến gần cổng trường, Thu Cảnh Minh mới ngập ngừng bật ra một câu: "Hôm nay trăng sáng quá."

"Đáng ra cậu nên nói: Đêm nay trăng rất đẹp."" Khương Từ Nguyệt cười khẽ, buông một câu chơi chữ mà thế giới này chẳng ai hiểu.

Cậu vốn không mong Thu Cảnh Minh hiểu, ai ngờ Thu Cảnh Minh lại tiếp lời: "Cậu còn đẹp hơn cả ánh trăng."