"Thật ra, mỗi ngày thích cậu, tôi đều đang tự nhủ phải từ bỏ."
"Nhưng, tình cảm của con người rất khó kiểm soát, thế nên tôi đã thất bại hết lần này đến lần khác, cho đến khi tình cảm ấy vượt quá mức mà tôi có thể tự lừa mình."
"Lúc cánh cửa đó mở ra, cứ như chỉ trong khoảnh khắc, ánh trăng bừng sáng trên sông xuân, đất trời cũng trở nên rộng lớn. Tôi thật sự không thể chịu đựng nổi."
"Tôi buộc phải lắng nghe tiếng lòng của mình. Mỗi lần đến gần cậu, thế giới của tôi đều vang vọng những âm thanh ầm ầm, vô số tiếng thì thầm vây quanh, nói rằng thích cậu, thích cậu vô cùng."
"Tôi... tôi chỉ muốn nói ra với cậu thôi..." Nói đến đây, Thu Cảnh Minh cuối cùng cũng lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Khương Từ Nguyệt.
Khuôn mặt anh đã đỏ bừng, toàn thân nóng bừng như bị thiêu đốt, đến cả động tác đẩy lại kính mắt cũng không làm nổi.
Anh căng thẳng nhìn chăm chăm vào Khương Từ Nguyệt, hoàn toàn quên mất mình định nói gì tiếp theo.
Vẻ mặt Khương Từ Nguyệt không có nhiều thay đổi, vẫn là dáng vẻ bình thản ấy. Vì khóe môi tự nhiên hơi nhếch lên nên ai nhìn vào cũng nghĩ rằng cậu rất dễ tính.
Thu Cảnh Minh ban đầu cũng vì khuôn mặt tinh xảo, ngoan ngoãn ấy mà thích cậu. Nhìn vào đã thấy ngọt ngào, dù anh chưa từng thực sự nhìn thấy Khương Từ Nguyệt cười.
Anh nhìn chằm chằm vào Khương Từ Nguyệt cho đến khi đối phương chống tay ngồi lên bàn từ trên cao cúi mắt nhìn anh, ánh mắt không hề thay đổi.
Một lúc sau, Khương Từ Nguyệt bỗng mở miệng: "Thấp xuống chút đi, Thu Cảnh Minh. Tôi không thích phải ngẩng đầu nhìn người khác."
Thu Cảnh Minh không thấy ngạc nhiên, Khương Từ Nguyệt đã mấy lần như vậy rồi. Thế nên anh ngoan ngoãn cúi người xuống.
Nhưng người ngồi trên cao vẫn chưa hài lòng. Cậu lặng lẽ nhìn Thu Cảnh Minh vài giây rồi nói: "Quỳ xuống."
Thu Cảnh Minh ngớ ra, ngẩng đầu lên theo bản năng, mơ hồ hỏi lại: "Hả?"
Khương Từ Nguyệt cong môi, nửa cười nửa không: "Sao? Không làm được à? Không phải thích tôi sao?"
Thu Cảnh Minh ngây ngốc nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy dường như đây mới là con người thật của Khương Từ Nguyệt.
Hoặc có lẽ, cậu chưa bao giờ che giấu, chỉ là lúc trước chưa nói ra những lời sắc bén thế này khiến bọn họ còn có thể tự lừa mình dối người.
Nhưng giờ khi những lời sắc lạnh ấy thốt ra từ miệng cậu, Thu Cảnh Minh lại chẳng thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy... đẹp đến kinh ngạc.
Thậm chí trong lòng còn len lén vui mừng, vì Khương Từ Nguyệt chịu để lộ một mặt khác trước mặt mình.
Anh chưa từng biết hóa ra mình là một người chẳng cần thể diện đến vậy.
Thu Cảnh Minh nhìn Khương Từ Nguyệt rồi từ từ quỳ xuống.
Anh hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Anh còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã thấy Khương Từ Nguyệt hơi sững người ngay khoảnh khắc anh quỳ xuống.
Cả hai rơi vào im lặng mấy giây rồi Khương Từ Nguyệt mới lên tiếng: "Đứng lên đi."
Nói thật thì Khương Từ Nguyệt lúc này cũng hơi bất ngờ.
Chiêu này trước đây cậu vẫn dùng để đối phó với mấy Alpha cực kỳ phiền toái.
Cậu hiểu Alpha rất rõ. Tự cao, mắt để trên đỉnh đầu, cái gọi là thích cậu chẳng đủ để họ chịu hạ thấp bản thân đến mức này.
Vậy mà Thu Cảnh Minh thì sao?
Anh lại có thể dễ dàng quỳ xuống như vậy?
Không khí bây giờ quả thực rất kỳ lạ, Khương Từ Nguyệt đành phải lặp lại: "Đứng lên đi."
Thu Cảnh Minh cuối cùng cũng nghe lời đứng lên nhưng vẫn hơi cúi người nhìn cậu, chắc là vẫn còn nhớ lời dặn phải "thấp xuống chút".
Đối diện với người như thế này, Khương Từ Nguyệt bỗng có cảm giác bất lực giống như lúc còn nhỏ muốn vớt lấy hình bóng dưới nước nhưng chỉ càng khuấy đυ.c nó thêm.
Lúc này trời đã tối hẳn, ngoài cửa sổ chỉ còn lại một mảng đen kịt.
Khương Từ Nguyệt bỗng thấy đau đầu. Nếu chiêu này không có tác dụng, cậu có nên dứt khoát từ chối Thu Cảnh Minh luôn không?
Nhưng gần đây, anh đã giúp cậu rất nhiều nên Khương Từ Nguyệt không thể lạnh lùng cự tuyệt như với những Alpha khác. Từ chối kiểu đó dù sao cũng rất tổn thương lòng người.
Đang lúc cậu rối rắm thì đột nhiên, mũi nhạy bén ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Mùi bạc hà nhè nhẹ pha lẫn chút vị cồn, thỉnh thoảng lại xen lẫn hương thơm nhàn nhạt khó tả.
Khương Từ Nguyệt cực kỳ chắc chắn, đây là mùi cậu thích, mùi của nước hoa Lục Thần...
Kỳ lạ thật, cậu từng tra rồi, thế giới này hoàn toàn không tồn tại thương hiệu đó cũng chẳng có sản phẩm nào tương tự.
Khương Từ Nguyệt cau mày ngửi kỹ thêm lần nữa rồi xác định, mùi ấy phát ra từ...
Cổ Thu Cảnh Minh?
Cuối cùng, cậu chợt hiểu ra: Đây là mùi của tin tức tố?
Cậu không nhịn được tiến lại gần hơn. Dù Thu Cảnh Minh có dán miếng chặn tin tức tố nhưng vì cảm xúc quá kích động nên mùi vẫn tràn ra ngoài.
"Tin tức tố của cậu... có mùi gì vậy?" Khương Từ Nguyệt đột ngột hỏi.
Thu Cảnh Minh nhìn cậu một cái, đáp: "Bạc hà."
"Bạc hà á?" Khương Từ Nguyệt lại hít hít, rõ ràng là mùi Lục Thần mà.
Cậu ngửi rõ đến mức Thu Cảnh Minh cũng nhận ra, anh luống cuống che lấy tuyến thể trên cổ.
Khương Từ Nguyệt nhìn anh, trong lòng bỗng ngổn ngang trăm mối.
Thì ra... cũng có tin tức tố mà cậu chấp nhận được.
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, Khương Từ Nguyệt liền thay đổi quyết định.
Cậu cũng muốn vào trường đại học tổng hợp kia bởi vì thứ hạng hai trường cách biệt quá lớn.
Với một người từ nhỏ đã được dạy phải thi đỗ trường tốt như Khương Từ Nguyệt, đây là chuyện vô cùng quan trọng.
Mà giờ, hình như cậu đã tìm được cách giải quyết.
Chỉ cần đồng ý lời tỏ tình của Thu Cảnh Minh là được.
Nếu cậu quen một Alpha sẽ có thể tránh được những Alpha nhiệt tình khác bám lấy. Thế giới này vẫn rất tôn trọng các cặp đôi, vì sự liên kết giữa Alpha và Omega quá chặt chẽ.
Trước đây, cậu chưa từng nghĩ tới cách này là vì những Alpha khác có tin tức tố khiến cậu khó chịu.
Nhưng Thu Cảnh Minh lại là ngoại lệ, mùi hương anh mang vừa vặn là mùi cậu yêu thích nhất.