Omega Siêu Ngọt Ngào Hoá Ra Lại Là Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 17: Tôi thích cậu

"Đừng cười! Tôi nói thật đấy. Được rồi, từ hôm nay trở đi, mọi người khó mà tụ họp đông đủ lại được nữa, có gì muốn nói, muốn xin liên lạc thì đừng để lại tiếc nuối."

"Chúc các em tương lai rực rỡ, trở thành người mà mình muốn trở thành!"

"Giải tán!"

Trong tiếng vỗ tay vang dội, thầy chủ nhiệm bước xuống bục giảng, vẫy tay tạm biệt trước cửa lớp.

Khi thầy đi rồi, mọi người cũng bắt đầu dọn dẹp. Rất nhanh, phụ huynh và vệ sĩ của các học sinh lần lượt xuất hiện giúp họ khuân vác sách vở.

Quản gia và chú Lý cũng đã đợi dưới sân. Khương Từ Nguyệt nhắn tin cho họ bảo lên giúp.

Cậu ngồi yên tại chỗ đợi, chưa được bao lâu thì trước mặt đã xuất hiện một Alpha.

Cậu cũng đã quen rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng nên cậu cũng kiên nhẫn hơn bình thường, nghe đối phương bày tỏ xong mới lịch sự từ chối.

Chỉ trong chốc lát, cậu đã từ chối đến ba người nhưng lần này mọi người dường như đã quen với điều đó, những người bị từ chối cũng không quá đau lòng.

Vệ sĩ của Thu Cảnh Minh cũng đã tới. Họ nhanh chóng thu dọn sách vở mang xuống, hành động gọn gàng dứt khoát.

Thu Cảnh Minh đeo balo đi phía sau, thậm chí từ đầu tới cuối cũng không nói với Khương Từ Nguyệt câu nào.

Chỉ khi rời khỏi chỗ ngồi, anh mới quay lại nhìn Khương Từ Nguyệt thật sâu.

Khương Từ Nguyệt chủ động vẫy tay với anh, hôm nay tâm trạng cậu khá tốt, đối với người từng giúp đỡ mình như Thu Cảnh Minh, tất nhiên cậu cũng không lạnh nhạt.

Ai cũng háo hức muốn rời khỏi, chẳng mấy chốc, lớp học đã vơi đi một nửa.

Chỉ là đám Alpha giống như đi theo lệ, ai cũng muốn ghé qua chỗ Khương Từ Nguyệt một chuyến.

Đến cuối cùng, cậu cảm thấy mình chẳng khác gì nhân viên quầy dịch vụ khách hàng...

Khi chú Lý và những người khác lên tới nơi, mọi người cùng nhau chuyển hết đồ xuống. Khương Từ Nguyệt đeo balo, đột nhiên nhớ ra chiếc ô treo ở góc lớp vẫn chưa lấy.

Chiếc ô ấy là của ""cậu"" trước kia mua, Khương Từ Nguyệt không muốn làm mất đồ của người kia. Cậu còn nghĩ, nếu có một ngày họ đổi lại được thì mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên giờ xem ra, chuyện đó gần như không thể rồi...

Trên đường quay lại lớp, cậu lại bị mấy Alpha lớp khác chặn đường nên chuyến hành trình lấy ô của cậu cũng dài lê thê.

Khi quay lại tới cửa lớp, trời đã gần tối hẳn chỉ còn lại một vệt mây cam le lói cuối chân trời, mặt trời đã lặn mất.

Khương Từ Nguyệt đứng ở hành lang, nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc cuối cùng của buổi hoàng hôn.

Cậu nghĩ, nếu có ngày hai người thực sự đổi lại được, nhìn thấy những bức ảnh này, ít ra cũng có chút hồi ức.

Hành lang lúc này đã trở nên yên tĩnh, không còn ai qua lại nữa.

Gió nhẹ nhàng từ ngoài thổi vào, Khương Từ Nguyệt bất chợt mỉm cười rồi tự chụp một bức ảnh selfie.

Xem đi, đây là cậu năm mười tám tuổi.

Cậu đi tới cửa lớp, lần cuối nhìn tấm biển tên lớp.

Trong lớp đã trống hoác, chỉ còn lại những chiếc bàn ghế xiêu vẹo và giấy vụn rơi vãi đầy đất.

Có lẽ năm sau, khi học sinh mới nhập học, bọn họ sẽ phải dọn dẹp lại từ đầu.

Cậu bước lên bục giảng, cầm điện thoại chụp một bức toàn cảnh.

Trên bảng đen cuối lớp vẫn còn dán báo tường kỳ cuối cùng, chủ đề là: "Tuổi trẻ".

Tiêu đề viết: "Tuổi trẻ nên cháy bỏng, đừng phụ lòng thiếu thời."

Khương Từ Nguyệt lắc đầu cười khẽ, rồi từ từ bước xuống.

Cậu nghĩ, có lẽ cả đời này mình sẽ chẳng bao giờ cháy bỏng được nữa...

Người ta vẫn nói tính cách quyết định số phận, một người ngay cả khi còn trẻ cũng không bồng bột, vậy lúc về già sẽ ra sao đây?

Chiếc ô trắng vẫn còn treo ở cuối dãy bàn gần cửa sổ. Cậu tới gần, phát hiện có không ít người đã quên ô giống mình.

Nhưng chắc họ cũng chẳng bận tâm tới một cái ô nữa.

Khương Từ Nguyệt không làm gì thừa thãi, chỉ lấy chiếc ô của mình rồi quay lại chỗ ngồi, cúi xuống chụp thêm một bức ảnh bàn học.

Lúc này trời đã tối hẳn, điện thoại tự động bật đèn flash làm cậu giật mình.

Trên màn hình điện thoại hiện ra tin nhắn của chú Lý, hỏi cậu sao còn chưa xuống có chuyện gì xảy ra không.

Khương Từ Nguyệt vội vàng trả lời đã lấy được ô sẽ xuống ngay.

Cậu nhét điện thoại vào túi, hôm nay cậu mặc đồ thường phục, quần có hai túi to rất tiện.

Vừa xách ô chuẩn bị rời đi, đèn trong lớp bỗng đồng loạt sáng trưng.

Hả?

Cậu nhớ lớp này đâu phải đèn cảm ứng đâu?

Phía trước không có ai, cậu nhanh chóng quay người lại, ở cửa sau một người mà cậu không ngờ tới đang đứng đó.

"Thu Cảnh Minh? Cậu không phải về từ lâu rồi sao?" Khương Từ Nguyệt tựa vào bàn học, hơi kinh ngạc hỏi.

Thu Cảnh Minh nhìn cậu, chầm chậm bước tới, nói: "Trời tối rồi, sao cậu không bật đèn?"

"Vì tôi chuẩn bị đi rồi." Khương Từ Nguyệt đáp, liếc nhìn Thu Cảnh Minh, lại hỏi: "Cậu cũng quên đồ à?"

Thu Cảnh Minh lắc đầu, đã đi tới ngay trước mặt cậu, chắn hết đường ra: "Không, tôi luôn đi theo cậu. Tôi... đặc biệt tới tìm cậu."

"Vậy à?" Khương Từ Nguyệt lờ mờ đoán được điều gì đó. Có lẽ do không khí tốt nghiệp hôm nay quá nồng đậm nên ai cũng cảm thấy tuổi trẻ cần phải có một lần bùng nổ chăng?

Nhưng, cậu thực sự muốn đi rồi. Không hiểu sao, cậu không muốn ở lại đây lâu hơn nữa.

Cậu cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Thu Cảnh Minh nên dừng lại ở đây thì hơn. Đi thêm một bước nữa sẽ rất khó kiểm soát.

Mà lúc này, cậu cũng không thể ngăn cản hành động của đối phương.

Thu Cảnh Minh đã chắn hết lối ra, xem ra hôm nay, cậu không né được rồi.

"Khương Từ Nguyệt, tôi thích cậu. Tôi biết cậu không thích nghe câu này, cũng đã nghe quá nhiều lần rồi. Những cảm xúc này vốn dĩ không nên là gánh nặng cho cậu."

"Nhưng... trên đường đi, mỗi bước chân tôi bước, tôi đều cảm thấy nếu hôm nay không nói ra tôi sẽ hối hận cả đời."