Omega Siêu Ngọt Ngào Hoá Ra Lại Là Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 16

Khương Từ Nguyệt gật đầu: "Được, tôi không căng thẳng."

Để đảm bảo an toàn, trường học đã đặc biệt chuẩn bị xe buýt cho từng phòng thi nên bọn họ phải tập trung ở trường trước.

Cậu vừa tới cổng trường thì đúng lúc gặp Thu Cảnh Minh.

Chiếc kính gọng đen cũ kỹ kia thật sự rất dễ nhận ra, dù trong trường cũng có nhiều người đeo kính nhưng rất ít ai chọn kiểu dáng cổ điển như vậy.

Hai người cách nhau một đám đông nhìn nhau từ xa. Thấy đối phương có vẻ muốn tiến lại gần, Khương Từ Nguyệt dứt khoát chủ động đi tới.

Dù gì thì người này… tuy có hơi kỳ quặc nhưng chưa từng gây rắc rối cho cậu, ngược lại còn giúp đỡ cậu mấy lần. Trong lòng Khương Từ Nguyệt vẫn nhớ rõ.

Lúc này mặt trời vừa lên, Thu Cảnh Minh lại đúng lúc đứng ngay chỗ ánh nắng chiếu vào, cả người như phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp.

Nếu chụp một tấm ảnh lúc này chắc chắn sẽ rất đẹp.

Khương Từ Nguyệt nghĩ vậy rồi bất giác bật cười.

"Cố lên." Cậu bước đến trước mặt Thu Cảnh Minh, nhìn anh rồi nói.

"Cậu cũng cố lên." Thu Cảnh Minh đẩy đẩy gọng kính, gương mặt đỏ bừng.

Gì vậy trời? Người này sao cứ thích đỏ mặt thế?

Khương Từ Nguyệt cũng không bận tâm nữa. Hôm nay cảm giác thi đại học rất rõ rệt, nói thật, tâm trạng của cậu cũng khá tốt. Dù sao thi xong là được nghỉ rồi.

"Cậu thi ở trường 13 à?" Khương Từ Nguyệt hỏi.

"Ừ!" Thu Cảnh Minh gật đầu: "Chúng ta không cùng trường thi."

"Xe đến rồi, tôi đi đây!" Khương Từ Nguyệt vẫy tay với anh: "Tạm biệt, bạn cùng bàn."

Cậu quay người đi không ngoảnh lại chỉ nghe phía sau Thu Cảnh Minh rất khẽ đáp lại một tiếng: "Tạm biệt."

Khương Từ Nguyệt lên xe buýt đi thẳng ra hàng ghế cuối.

Trong lòng cậu cũng có chút cảm xúc. Bạn bè tốt của cậu ở thế giới kia chắc hôm nay cũng đang thi đại học nhỉ? Nếu tốc độ thời gian hai bên giống nhau...

Không biết "chính mình" tóc trắng bên kia có thực sự xuyên qua rồi không? Nếu không thì chẳng lẽ cậu ở thế giới kia đã chết từ năm mười sáu tuổi sao?

"Đều phải phấn chấn tinh thần lên! Nhớ mang theo thẻ dự thi và túi bút! Cứ giữ tâm lý bình thường, đừng căng thẳng! Hôm nay là ngày cuối rồi! Cố gắng hết sức vẽ cho bản thân một dấu chấm hoàn hảo! Cố lên các em!"

Giáo viên chủ nhiệm lên xe nhắc nhở lần cuối. Không khí sôi động lan khắp xe, mọi người đồng loạt hô to: "Vâng ạ!"

Khương Từ Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thầy chủ nhiệm cũng đang chạy sang chiếc xe khác. Đối diện lại đúng là Thu Cảnh Minh, đúng là hôm nay duyên phận thật...

"Cố lên." Khương Từ Nguyệt vẫy tay với anh.

Thu Cảnh Minh bám vào cửa kính nhìn cậu, như ngẩn người rất lâu sau mới vẫy tay đáp lại.

Lúc này xe bắt đầu khởi động. Hai người thi ở hai điểm khác nhau, một xe rẽ ra cổng chính, một xe đi vòng ra cổng sau.

Hai chiếc xe lướt qua nhau, học sinh trên xe đều vẫy tay chào nhau, chỉ có Thu Cảnh Minh cứ nhìn chăm chăm Khương Từ Nguyệt, không nhúc nhích, ánh mắt như chứa đầy nỗi buồn.

Thật ra Khương Từ Nguyệt cũng hiểu được. Dù sao thì, sắp tốt nghiệp rồi mà…

Sau này, có lẽ sẽ không còn gặp lại nữa…

Kỳ thi không quá khó, Khương Từ Nguyệt cảm thấy mình làm bài khá ổn. Hai ngày thi đại học, mỗi chiều đều có cả nhà tới đón cậu, khiến cậu có chút ngại ngùng.

Ông quản gia và mọi người thật lòng coi cậu như con ruột mà nuôi dưỡng, cậu cảm nhận được rõ ràng.

"Thi xong rồi! Thi xong rồi!"

"Không cần phải cắm mặt vào sách nữa!"

"Má ơi, câu cuối khó quá! Tôi còn chẳng hiểu đề bài!"

"Thôi kệ đi! Giải thoát rồi!"

"Ê, mấy ông thi xong rồi tính làm gì?"

"Hôm nay hả? Hôm nay tôi đi tỏ tình với vợ tôi!"

"Cười cái gì! Cơ hội cuối cùng rồi đó!"

"Đúng rồi, mạnh dạn lên!"

"Mà khoan, vợ cậu là ai vậy?"

"Jcy..."

"Ai cơ?"

"Vợ quốc dân đó!"

"Cút đi! Ai cho gọi vậy!"

"Thích thì gọi đấy!"

...

Mấy người phía trước vừa đi vừa trêu đùa náo loạn cả hành lang, Khương Từ Nguyệt tâm trạng tốt nên cũng chẳng để ý.

Bây giờ về lớp thu dọn sách vở mang về nhà, ngày mai là thật sự không cần quay lại nữa.

Nói thật, trong lòng cũng rất cảm khái.

"Khương Từ Nguyệt!" Có người chạy tới gọi cậu: “Cậu thật sự muốn vào trường học sao?”

Quay đầu lại, hóa ra là lớp trưởng. Cậu gật đầu trả lời: "Đúng vậy."

Bảng nguyện vọng của cậu được Thu Cảnh Minh trông coi cẩn thận, chỉ có lớp trưởng là người thu bảng, chắc lúc đó đã thấy rồi.

Trình Sương Ý có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Thành tích của cậu tốt vậy, không thi vào trường tổng hợp thì tiếc quá."

Khương Từ Nguyệt biết cô ấy là có ý tốt nhưng cậu cũng không muốn tuyên truyền khuyết điểm của mình khắp nơi, chỉ nói: "Cảm ơn lớp trưởng, tôi có lý do riêng."

Trình Sương Ý cười: "Tôi hiểu, chắc cậu bị đám Alpha phiền chết rồi chứ gì?"

"Ừ, cậu đoán đúng rồi." Khương Từ Nguyệt gật đầu.

Hai người cùng nhau bước vào lớp học, lúc này mọi người lần lượt từ phòng thi trở về, trong lớp náo loạn cả lên, có người thì chuyển sách, có người thì chạy nhảy khắp nơi, xả hơi sau kỳ thi.

"Đừng chạy loạn nữa! Giống cái gì vậy!" Chủ nhiệm lớp vừa bước vào thấy cảnh tượng đó, lập tức mặt sầm lại.

Bên dưới mới chịu yên tĩnh lại, ai nấy trở về chỗ ngồi.

Tiếng chuông tiết học cuối cùng vang lên đúng giờ, mọi người cùng nhau nghe hết tiếng chuông.

Ánh mắt thầy chủ nhiệm dịu đi, quét nhìn khắp lớp học, rồi hít sâu một hơi, nói:

"Chúc mừng các em, cuối cùng cũng tự do rồi! Tôi biết phần lớn các em không lo lắng về cuộc sống nhưng với tôi tất cả đều như nhau."

"Hy vọng sau này dù vào trường nào, các em cũng phải học hành chăm chỉ."

"Tương lai trở thành người có ích cho xã hội. Nếu không thể thì chí ít cũng đừng trở thành gánh nặng cho xã hội."