Omega Siêu Ngọt Ngào Hoá Ra Lại Là Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 15: Ngày cuối cùng

“Ba độ.” Thu Cảnh Minh đáp.

Khương Từ Nguyệt giúp anh đẩy lại gọng kính, sau đó đỡ anh tiếp tục đi về phía trước.

Thu Cảnh Minh không từ chối, chân anh đúng là bị thương, bây giờ đi đường cũng có chút đau.

Hai người lặng lẽ đi suốt quãng đường đến trạm y tế trường, Thu Cảnh Minh được bác sĩ gọi vào phòng trong để kiểm tra, còn Khương Từ Nguyệt thì ngồi đợi bên ngoài.

Cậu ngồi được một lúc thì điện thoại đột nhiên vang lên.

“A lô?”

“Là bạn học lúc nãy phải không? Tôi là người của phòng bảo vệ, em vẫn còn ở đó chứ?”

“Không, em đi rồi.” Khương Từ Nguyệt đáp: “Sao thế? Cần em làm chứng nữa à?”

“Không phải, nghe nói còn một bạn học nữa đã rời đi trước, em có thấy không?”

Khương Từ Nguyệt nghĩ một lát, rồi vẫn trả lời: “Ừm, cậu ấy đi đến phòng y tế rồi.”

Cậu thấy không cần thiết phải giấu giếm vào lúc này, mấy Alpha kia chắc chắn sẽ khai ra Thu Cảnh Minh.

Vừa cúp máy, Khương Từ Nguyệt liền chạm mặt vị bác sĩ đang đi ra, cậu đứng dậy, hỏi: “Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi ạ?”

Bác sĩ nhìn cậu một cái: “Lại là hai em à?”

Khương Từ Nguyệt không ngờ ông vẫn còn nhớ, có hơi ngượng ngùng gật đầu.

Bác sĩ nói: “Không sao cả, thông minh lắm, đánh nhau mà còn biết tránh chỗ hiểm, chỉ là xử phạt của trường thì chắc khó thoát.”

“Vậy bây giờ cậu ấy…”

“Đang nằm nghỉ, trật mắt cá chân rồi, tôi đã nắn lại cho rồi, phải nghỉ ngơi một lúc. Em muốn vào thăm thì cứ vào.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Khương Từ Nguyệt đi vào phòng phía sau, nhìn thấy Thu Cảnh Minh đang nằm trên giường bệnh, tay vẫn giữ lấy bên gọng kính bị hỏng, trông hơi buồn cười.

Cậu nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cậu có mang theo kính dự phòng không? Cứ giữ thế này mãi cũng khó chịu.”

Thu Cảnh Minh gật đầu: “Trong cặp của tôi có.”

“Tôi đi lấy giúp cậu, cậu cứ nghỉ đi.” Khương Từ Nguyệt nói.

“Ừ.” Thu Cảnh Minh gật đầu.

Khương Từ Nguyệt nhìn anh vài lần, cuối cùng vẫn mở miệng: “Cảm ơn cậu.”

“Không cần, tôi tự nguyện.” Thu Cảnh Minh cụp mắt xuống.

Khương Từ Nguyệt không biết nói gì tiếp.

Cậu không muốn tìm hiểu rõ vào lúc này nên chỉ còn cách giả ngốc.

“Tôi về lớp đây.” Cậu xoay người, rời khỏi đó.

Trong lớp bàn tán xôn xao, có lẽ là vì cô chủ nhiệm và người của phòng bảo vệ vẫn còn đang nói chuyện bên ngoài nên ai cũng tò mò chuyện gì đã xảy ra.

Khương Từ Nguyệt không nghĩ nhiều. Cậu không chọn báo cảnh sát là vì kỳ thi đại học sắp tới, nhà trường chắc chắn sẽ ém chuyện này xuống.

Đánh nhau, nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, nếu vì chuyện này mà Thu Cảnh Minh bị ghi kỷ luật, cậu thật sự sẽ thấy áy náy.

Cậu liếc nhìn phía cô chủ nhiệm nhưng không bước tới mà chỉ về lại chỗ ngồi, lục trong cặp của Thu Cảnh Minh đang treo bên cạnh bàn học, tìm được kính dự phòng, mở ra xác nhận.

Lớp phó học tập lúc trước gọi cậu ra có vẻ muốn nói gì đó mà thôi, Khương Từ Nguyệt không nói gì, lấy điện thoại ra đồng ý kết bạn với đối phương, rồi gửi một tin nhắn:

[Thu Cảnh Minh đang ở trạm y tế, cậu ấy không sao.]

Đối phương nhanh chóng trả lời lại:

[Vậy thì tốt quá!]

Khương Từ Nguyệt quay lại trạm y tế, bác sĩ đang ngồi viết bệnh án trên máy tính liếc nhìn cậu một cái rồi cũng không nói gì.

Cậu đi thẳng vào phòng phía sau, Thu Cảnh Minh đang tựa vào đầu giường nhắm mắt lại, vết thương trên mặt đã được xử lý, vài chỗ còn bôi thuốc đỏ, trông hơi buồn cười.

Đặc biệt là cái gọng kính bị lệch lại trượt xuống, một bên gọng lỏng lẻo như cái chân ếch chết, treo lủng lẳng trông cực kỳ kỳ quặc.

“Thu Cảnh Minh?” Khương Từ Nguyệt ngồi xuống, nhẹ giọng gọi.

Chắc là mệt quá rồi, Thu Cảnh Minh hình như ngủ thật, hơi thở đều đều, không hề mở mắt.

Khương Từ Nguyệt nhìn cậu, nghĩ một lúc, dứt khoát cúi người tháo chiếc kính đang vướng víu xuống.

Nói thật thì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thu Cảnh Minh không đeo kính, mà phải nói thật, anh trông rất đẹp trai.

Alpha vốn thường có ngoại hình nổi bật, chỉ là trước giờ anh để mái gọn gàng, đeo kính đen to bản nên trông hơi quê.

Nhưng lúc này vừa tháo kính ra, mái tóc cũng xô lệch sang một bên theo tư thế nghiêng đầu để lộ một phần trán trông rất khác lạ.

Khương Từ Nguyệt lấy điện thoại ra, lặng lẽ chụp một tấm.

Cậu cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì, chắc là muốn lưu làm kỷ niệm, nói thật thì đây là lần đầu tiên có người vì cậu mà đánh nhau.

Tuy rất ngu ngốc, nhưng… nhưng mà… bảo không cảm động chút nào thì đúng là nói dối…

Cậu mở hộp kính, lấy kính mới ra, nhẹ nhàng đeo lại cho Thu Cảnh Minh.

Khoảnh khắc khi kính được đẩy lên, cậu lại thấy có chút tiếc nuối lạ lùng, có lẽ vì cậu vẫn chưa được nhìn thấy đôi mắt ấy khi không đeo kính mở ra thế nào.

Nhưng cảm xúc ấy chỉ thoáng qua, cậu chỉnh lại vị trí kính rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.

Chiếc kính cũ đúng là đã hỏng hẳn rồi, không như cậu tưởng chỉ cần bẻ ngược lại là xong, cậu cười khẽ một cái đặt kính vào hộp.

Kết quả sự việc diễn ra đúng như Khương Từ Nguyệt dự đoán, trường học chọn cách dìm chuyện này xuống cũng không thông báo cho phụ huynh.

Sau này Khương Từ Nguyệt có xem lại thấy Thu Cảnh Minh ra tay khá mạnh, Phó Huân hôm sau hình như không đến trường, mãi đến ngày trước kỳ thi đại học, khi nhà trường phát giấy báo thi mới thấy cậu ta tập tễnh quay lại.

Hôm nay là ngày cuối cùng Khương Từ Nguyệt được ngồi cùng bàn với Thu Cảnh Minh, vì trường phải sắp xếp phòng thi nên tất cả bàn học đều được dọn sạch, sách vở xếp lại một chỗ, đợi thi xong mới lấy lại.

Sáng hôm kỳ thi đại học, ông quản gia đã gọi cậu dậy sớm, đầu bếp còn làm riêng cho cậu một tô mì cùng hai quả trứng.

Khương Từ Nguyệt cố gắng ăn hết, mùi vị vẫn rất ngon.

“Thiếu gia, đừng lo lắng, chiều chúng tôi sẽ cùng đến đón cậu!” Ông quản gia nói trước khi cậu ra cửa.