Sau khi điền xong tờ nguyện vọng, Khương Từ Nguyệt nghiêng đầu nhìn Thu Cảnh Minh một cái.Bảng nguyện vọng của Thu Cảnh Minh cũng đã được điền kín, không ngoài dự đoán, đều là những trường có thứ hạng cao.
Cậu nghĩ một lúc rồi đặt tờ nguyện vọng của mình lên bàn Thu Cảnh Minh: “Xem đi!”
Thu Cảnh Minh dường như ngẩn người ra một chút.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm trên bục lại vỗ tay một cái, nói: “Chưa nghĩ xong thì cũng không cần vội, có thể tham khảo ý kiến phụ huynh, mai lớp trưởng thu lại rồi nộp cho tôi.”
Tiếng chuông hết tiết vang lên, giáo viên chủ nhiệm rời khỏi lớp học.
Khương Từ Nguyệt cũng đứng dậy, đi ăn cùng những người khác.
Có điều, cậu không biết rằng, khi cậu còn chưa ăn xong thì bàn học của cậu trong lớp đã gặp chuyện.
Kết cục của việc có quá nhiều người thầm mến chính là ai cũng muốn biết rốt cuộc cậu đã chọn những trường nào, vậy nên không hẹn mà cùng, bọn họ đều đến lục lọi bàn học của cậu.
Với những Alpha cao ngạo ấy, đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Cho nên bọn họ chẳng thấy xấu hổ gì, ngược lại còn dần tụ lại thành nhóm để tìm kiếm dễ hơn.
Thu Cảnh Minh vốn định đi ăn cơm nhưng cuối cùng lại phải ở lại, anh thật sự không muốn để người khác làm loạn bàn học của Khương Từ Nguyệt.
“Đừng lục nữa, tờ nguyện vọng của cậu ấy ở chỗ tôi.” Người thật sự quá đông, khuyên can không được, Thu Cảnh Minh đành phải mở miệng.
Đám Alpha này phần lớn không phải học sinh trong lớp, nhiều người là từ lớp khác đến.
Bọn họ quen sống kiêu ngạo, nên cũng chẳng thấy có gì sai, còn trực tiếp hỏi: “Lấy ra cho tụi này xem đi, thiếu gia Thu à, chẳng lẽ cậu cố tình giấu riêng à? Cũng biết nhanh tay giành trước ghê đó.”
Thu Cảnh Minh lạnh lùng liếc người kia một cái, nói: “Không thể nào. Đây là chuyện riêng tư của Khương Từ Nguyệt.”
Bỗng nhiên có một Alpha cao lớn từ ngoài chen vào, tóc mái chải ngược, khuôn mặt vốn rất đẹp lại bị vài vết bầm tím phá hỏng.
“Thu Cảnh Minh, lại là cậu!” Phó Huân trừng mắt nhìn cậu đầy hung hãn: “Lần này đang ở trường đấy, cậu dám tỏa pheromone nữa không?”
“Biết điều thì giao tờ nguyện vọng ra đây, tôi còn lười chấp nhặt với cậu. Nhanh lên, nếu không... đám xung quanh toàn anh em của tôi đấy, cậu đừng tưởng trốn được!”
Trong trường đúng là cấm tự ý phát tán pheromone. Dù sao ở đây cũng có nhiều Omega, nếu lỡ gây ra hiện tượng phát tình cưỡng chế thì sẽ dính tới án phạm pháp.
Thu Cảnh Minh vốn cũng không định dùng cách đó. Anh chỉ lặng lẽ khóa bàn học của mình lại rồi nói: “Tôi tuyệt đối không đưa.”
“Được được được, gan lắm!” Khóe miệng Phó Huân nhếch lên, nở nụ cười hiểm độc: “Đi thôi, mời thiếu gia Thu qua nhà vệ sinh một chuyến.”
“Phó, Phó ca… hay thôi đi, lần trước mấy đứa kia còn chưa ra viện nữa…” Có người bên cạnh lí nhí can.
Gương mặt Phó Huân lập tức trở nên dữ tợn: “Ý mày là sao? Có chuyện thì tao sẽ chịu trách nhiệm, thằng nào nhát gan thì khỏi theo!”
Thế là mấy người còn lại bắt đầu động tay chân.
Thu Cảnh Minh cũng không muốn đánh nhau trong lớp học nên chủ động theo bọn họ ra ngoài.
...
“Khương Từ Nguyệt! Khương Từ Nguyệt! Ăn xong chưa?”
Khương Từ Nguyệt đang định đi trả khay thì thấy có nam sinh trước mặt gọi mình hình như là lớp phó học tập ngồi bàn đầu, cậu cũng không quen lắm.
“Sao vậy?” Cậu hỏi.
“Cậu có đưa tờ nguyện vọng cho Thu Cảnh Minh không?” Nam sinh hỏi.
Khương Từ Nguyệt gật đầu.
“Trời ơi! Nãy có người tới lục bàn cậu tìm nguyện vọng, Thu Cảnh Minh cản họ không chịu đưa, giờ bị tụi Alpha kéo vô nhà vệ sinh rồi! Làm sao bây giờ?!”
“Dẫn tôi tới đó!” Khương Từ Nguyệt vội đặt khay xuống.
Nhưng đang đi, nam sinh lại đập trán nói: “Khương Từ Nguyệt, hay là cậu đừng đi… cậu là Omega mà, đâu vào được toilet của Alpha? Với lại, cậu vào cũng vô ích à, tôi chỉ rối quá nên mới tìm cậu. Hay tụi mình đi báo thầy cô đi?”
Khương Từ Nguyệt nghĩ một chút, nói: “Cậu đi báo thầy cô, tôi gọi bảo vệ tới.”
“Được được được.” Nam sinh gật đầu rồi chạy đi.
Khương Từ Nguyệt gọi cho phòng bảo vệ của trường, bên kia báo sẽ tới ngay.
Khi cậu đến trước nhà vệ sinh đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng va chạm kịch liệt, cậu không chần chừ gì mà xông thẳng vào.
Nhưng cậu không ngờ, bên trong lại là một cảnh tượng hỗn loạn: mấy người nằm la liệt dưới đất, Thu Cảnh Minh thì ngồi chật vật cạnh bồn rửa tay.
Tóc anh còn đang nhỏ giọt nước, mặt đầy vết thương, gọng kính trượt khỏi sống mũi, một bên gọng như đã bị gãy.
“Cậu không sao chứ?” Khương Từ Nguyệt bước tới đỡ lấy anh.
Thu Cảnh Minh tựa vào người cậu thở dốc, một lúc sau mới hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Khương Từ Nguyệt không biết nói gì: “Họ muốn xem thì cho họ xem đi, chỉ là một tờ giấy thôi mà.”
Thu Cảnh Minh quay đầu nhìn cậu, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, anh mở miệng nói: “Không. Tất cả những gì thuộc về cậu đều quan trọng, dù chỉ là một tờ giấy.”
Khương Từ Nguyệt không nói nổi gì nữa.
Cậu đỡ Thu Cảnh Minh đi ra ngoài, hai người im lặng suốt quãng đường.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, hành lang vắng lặng, gió lùa qua hành lang mát rượi, ánh sáng phản chiếu lên tường trắng chói lóa mắt.
Tiếng bước chân hai người đều đặn vang lên, Khương Từ Nguyệt gần như đã quen với bầu không khí yên tĩnh này thì bất ngờ nghe thấy giọng Thu Cảnh Minh.
Anh nói: “Chờ chút.”
Khương Từ Nguyệt quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”
“Gọng kính sắp rớt rồi.” Thu Cảnh Minh đáp.
Quả thật, mắt kính trên mặt anh đã lỏng lẻo, bên gọng gãy gần như rơi xuống tới cằm.
Khương Từ Nguyệt vươn tay chỉnh lại cho anh nhưng gọng kính hỏng vừa chạm vào chưa đầy một giây lại rơi xuống. Cậu dứt khoát tháo kính ra, định lật ngược lại xem có tạm dùng được không.
Chưa kịp tháo hẳn thì đã bị Thu Cảnh Minh giữ lại: “Tôi không thấy đường.”
“Vậy thôi.” Khương Từ Nguyệt rút tay lại, lại gắn tạm kính lên mặt anh.
“Cậu bị cận bao nhiêu độ thế?”