Vì vậy, anh không quay lưng rời đi, ngược lại yên lặng đứng chờ tại chỗ.
Hiếm khi anh nổi giận đến vậy, thế nhưng…
Anh không thể chịu đựng bất kỳ kẻ nào làm ô uế ánh trăng của anh.
Tiếng bước chân lần lượt vang lên, Thu Cảnh Minh cũng đứng dậy.
“Má ơi! Sao lại là cậu ta?”
“Sao cậu ta lại ở đây?”
“Cậu ta... đã nghe thấy hết rồi?”
Thu Cảnh Minh không buồn đôi co với bọn họ, bắt đầu phóng thích pheromone.
Pheromone của Alpha cấp cao có thể áp chế Alpha cấp thấp, cho nên anh không cần ra tay, chỉ cần pheromone cũng đủ khiến bọn họ khó chịu.
“Cậu...”
“Thu Cảnh Minh! Cậu...”
Mấy người kia đã bắt đầu cúi gập người, mồ hôi túa ra đầy mặt, thậm chí có người ôm đầu lăn lộn dưới đất.
Người duy nhất còn nói được là Phó Huân.
Thu Cảnh Minh cúi đầu, từ tốn cởi khuy tay áo vest và áo sơ mi, rồi từng bước đi về phía Phó Huân.
“Cậu... cậu muốn làm gì?” Sắc mặt Phó Huân trở nên vô cùng khó coi.
Thu Cảnh Minh xắn tay áo bên phải lên, không nói một lời, vung tay đấm mạnh vào mặt Phó Huân.
“Thiếu gia!” Một đám người từ cổng hoa viên chạy vào.
“Thiếu gia, sao ngài lại phải tự mình ra tay?” Vệ sĩ mặc đồ đen đưa mấy tờ khăn ướt.
Thu Cảnh Minh xé một tờ ra lau tay, sau đó quay người lại nói: “Trông chừng bọn chúng, chờ Cục Trị An đến.”
“Vâng, thiếu gia.”
Thu Cảnh Minh quay lưng rời đi để lại mọi việc cho đám vệ sĩ của mình.
Lúc này bên ngoài vẫn còn hơi nóng, anh đứng ở cổng hoa viên hóng gió mát, tiện thể làm tan mùi trên người.
Không bao lâu sau, quản gia bước đến, nói với anh: “Thiếu gia Thu, tôi đã tìm được nhân viên phục vụ kia rồi. Cảm ơn ngài đã giúp khống chế bọn chúng.”
Thu Cảnh Minh không lấy làm lạ vì ông biết chuyện trong hoa viên, dù sao đây cũng là nhà họ Khương, xảy ra chuyện thế này, ông ta với tư cách là quản gia cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.
“Tôi muốn đi thăm Khương Từ Nguyệt, nếu ông lo thì có thể đi cùng.” Thu Cảnh Minh nói.
Anh định rời đi xử lý chuyện này nên muốn chào từ biệt Khương Từ Nguyệt, tiện thể xác nhận xem thuốc của bác sĩ kia có thực sự hiệu nghiệm không.
“Được.” Quản gia cúi người ra hiệu, rồi đi theo sau Thu Cảnh Minh.
Phòng Khương Từ Nguyệt đang nghỉ nằm ở góc khuất, vốn chỉ là một phòng khách nhưng giờ cũng không cần chuyển cậu về phòng chính, tránh làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi.
Cánh cửa mở ra, Khương Từ Nguyệt đang yên lặng ngủ say, nhịp thở cũng không rõ ràng lắm, chỉ là trên trán túa đầy mồ hôi.
Thu Cảnh Minh ngồi bên mép giường, lại xé thêm một tờ khăn ướt nữa, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Khương Từ Nguyệt.
Quản gia lặng lẽ đứng trước cửa, chỉ nghiêm túc nhìn về phía này.
“Ưm…” Khương Từ Nguyệt dường như bị khăn ướt làm lạnh, bất chợt nhíu mày.
Thu Cảnh Minh tăng tốc động tác, nhân tiện sờ thử trán cậu, đúng là không còn sốt lắm.
Anh thở phào nhẹ nhõm liền thấy Khương Từ Nguyệt giãn mày, đôi môi đỏ mọng khe khẽ lẩm bẩm: “Mùi… Lục Thần…”
Thu Cảnh Minh nghe không hiểu.
Anh còn đang thắc mắc, người nằm dưới đột nhiên nghiêng đầu lại gần, dụi má vào tay anh.
Mặt Thu Cảnh Minh lập tức đỏ bừng như bị điện giật mà rụt tay lại.
Quản gia bất ngờ ho một tiếng.
Thu Cảnh Minh hiểu ý, đứng dậy khỏi mép giường, nói: “Tôi đi đây, chăm sóc Khương Từ Nguyệt cho tốt.”
“Vâng!” Quản gia đáp lời, thay anh mở cửa phòng.
Chuyện xảy ra trong tiệc sinh nhật vốn diễn ra ở chỗ vắng người nên cũng không lan ra khiến bạn bè bàn tán, chuyện mà mọi người đồn nhiều nhất lại là việc Khương Từ Nguyệt chủ động đi tìm Thu Cảnh Minh nói chuyện, vì đó là chuyện nhiều người thấy tận mắt.
Phó Huân và đám người kia đã bị Cục Trị An bắt giữ vì tội đe dọa an toàn công dân. Tuy nhiên, tên nhân viên phục vụ và đám tay sai đã nhận hết mọi trách nhiệm. Còn Phó Huân, dĩ nhiên là được gia đình vận động để thả ra.
Khương Từ Nguyệt sau khi tỉnh lại biết chuyện thì rất tức giận nhưng còn mấy ngày nữa là thi đại học, tên như Phó Huân sau này cũng chẳng cần gặp lại nữa nên cậu cũng không buồn trả thù.
Cậu cũng nghiêm túc cảm ơn Thu Cảnh Minh, chỉ là không hiểu sao Thu Cảnh Minh lại đột nhiên đỏ tai.
Chỉ là kỳ thi đại học đang tới gần, mấy chuyện ai thích ai thế này, Khương Từ Nguyệt cũng chẳng còn lòng dạ nào bận tâm.
Từ nhỏ đến lớn, cái "bộ lọc thi đại học" trong cậu khiến cậu luôn cho rằng kỳ thi này là chuyện trọng đại, mọi việc khác đều phải nhường đường cho nó. Dù bầu không khí bên đây không căng thẳng như ở thế giới trước nhưng bản thân cậu đã tự mang theo bộ lọc đó.
“Trình Song Ý, phát phiếu điền nguyện vọng đi.” Giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng lạnh lùng liếc nhìn phía dưới.
Chờ Trình Song Ý phát phiếu xong, thầy nói tiếp: “Phiếu nguyện vọng không được điền bừa, các thầy cô sẽ xem nghiêm túc và góp ý cho các em. Còn vài ngày nữa là thi rồi, hãy nghiêm túc lên, đây là kỳ thi duy nhất trong đời, đừng để lại nuối tiếc.”
Lớp học vô cùng yên tĩnh, đám học sinh ở đây vốn không có áp lực thi cử nên cũng không mấy bận tâm chuyện này, chỉ là vì giáo viên trong trường phần lớn đều có chút hậu thuẫn nên bình thường cũng chẳng ai dám gây sự.
Tờ phiếu truyền đến, Thu Cảnh Minh liếc nhìn cậu một cái, có chút ngập ngừng hỏi: “Khương Từ Nguyệt, cậu sẽ điền nghiêm túc chứ?”
Có lẽ thật sự muốn biết đáp án, Thu Cảnh Minh cố gắng vượt qua sự ngại ngùng, đối diện với ánh mắt của Khương Từ Nguyệt suốt mấy giây mà không quay đi.
Khương Từ Nguyệt cũng hơi bất đắc dĩ, gật đầu: “Ừ, tôi sẽ điền nghiêm túc. Cậu muốn xem không?”
Thu Cảnh Minh vội vàng gật đầu, rồi lại ngượng ngùng quay đầu đi.
Trên phiếu có ba nguyện vọng, nguyện vọng một, Khương Từ Nguyệt điền vào trường beta tốt nhất.
Nguyện vọng hai và ba thì bắt đầu điền bừa, là hai trường đại học tổng hợp tốt nhất thế giới này.
Thật ra, nếu không phải mũi cậu quá nhạy, cậu cũng muốn học đại học tổng hợp.
Thế giới này cũng giống thế giới trước, tuy có trường nam sinh và nữ sinh chuyên biệt nhưng đại học tổng hợp vẫn có thứ hạng tốt hơn.
Chỉ tiếc, phản ứng sinh lý của cậu không thể kiểm soát được, cậu không muốn sống những ngày phải chịu đựng nữa.