Cậu đưa tay hứng một vốc nước, chợt lên tiếng hỏi: “Thu Cảnh Minh, cậu nói xem, mặt trăng… liệu có còn là cùng một ánh trăng không?”
“Gì cơ?” Thu Cảnh Minh không hiểu: “Mặt trăng vẫn luôn là ánh trăng ấy mà.”
Khương Từ Nguyệt cười khẽ không thành tiếng cảm thấy việc nói những điều này với người ở thế giới này quả thật buồn cười. Chẳng lẽ còn trông mong người ta trong khi chẳng biết gì lại đoán trúng cậu đang nghĩ gì sao?
“Đừng để ý.” Cậu nói.
Thu Cảnh Minh dường như nhận ra vẻ thất vọng của cậu bèn lên tiếng: “Mỗi người trong lòng đều có một ánh trăng riêng cũng không nhất định là cùng một ánh trăng.”
Khương Từ Nguyệt quay đầu nhìn anh hỏi: “Vậy còn ánh trăng trong lòng cậu thì sao?”
“Là…” Thu Cảnh Minh bỗng quay mặt đi, cúi đầu nhìn mặt đất.
“Là gì…” Khương Từ Nguyệt chưa kịp hỏi hết câu thì đột nhiên cảm thấy thân thể nóng lên, bóng dáng Thu Cảnh Minh trong mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Khương Từ Nguyệt? Cậu sao vậy? Ly nước đó vẫn có vấn đề phải không?” Thu Cảnh Minh đưa tay đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống của Khương Từ Nguyệt, sắc mặt lập tức trở nên lo lắng.
“Nóng… rất nóng…” Trên gương mặt Khương Từ Nguyệt nhanh chóng hiện lên màu đỏ ửng, ngay cả khớp ngón tay cũng vậy. Cậu run rẩy đưa tay định tháo cà vạt nhưng do không đúng cách, lại khiến cổ mảnh mai bị cào ra vết đỏ.
Thu Cảnh Minh vội nắm lấy tay cậu, nói: “Đừng cử động lung tung để tôi tháo giúp cậu.”
Ban đầu anh không nghĩ gì nhiều, chỉ là… khi tay anh chạm vào chiếc cà vạt xanh đậm mới nhận ra khoảng cách giữa mình và Khương Từ Nguyệt lúc này quá gần rồi.
Huống chi, hiện giờ Khương Từ Nguyệt không hề ngoan ngoãn, đầu tựa vào vai anh miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nóng… nóng quá…”
Toàn thân Thu Cảnh Minh cứng đờ nhưng anh buộc phải hành động nhanh chóng, phải đưa Khương Từ Nguyệt đi tìm bác sĩ.
Ngón tay anh quá to, chen vào khe hở của nút thắt cà vạt cực kỳ khó khăn, hơn nữa bên tai còn vang vọng hơi thở gấp gáp của Khương Từ Nguyệt.
Quả thực như chịu một loại cực hình.
Thế nhưng cuối cùng, anh vẫn toát mồ hôi mà hoàn thành được nhiệm vụ gian nan này.
Sau khi tháo cà vạt cho Khương Từ Nguyệt, anh lại giữ lấy bàn tay đang quậy phá của cậu, cởi tiếp chiếc cúc đầu tiên của áo sơ mi.
Khương Từ Nguyệt cuối cùng cũng yên tĩnh hơn một chút, Thu Cảnh Minh liền nhân cơ hội bế cậu lên nhanh chóng trở về đại sảnh.
Quản gia lập tức chạy đến, dẫn họ vào căn phòng gần nhất.
“Thiếu gia Thu, phiền ngài trông chừng cậu chủ, tôi đi gọi bác sĩ.” Quản gia nói.
“Được.” Thu Cảnh Minh gật đầu, đặt Khương Từ Nguyệt lên chiếc giường lớn.
Khương Từ Nguyệt bắt đầu không yên, liên tục kéo áo trên người, cúc thứ hai nơi cổ áo bị cậu kéo sắp bung, Thu Cảnh Minh đành phải vươn tay giữ lấy cổ tay cậu.
Chẳng bao lâu sau, cửa lại mở ra, bác sĩ gia đình mang theo hộp thuốc bước nhanh tới.
Thu Cảnh Minh kể lại những điều mình nghe được.
Sắc mặt quản gia dần trở nên u ám, vẻ mặt bác sĩ cũng rất nghiêm trọng: “Chắc là thuốc kích phát thời kỳ động dục của Omega, dạo gần đây có nghe nói một lô thuốc như thế đang lưu hành, may mà cậu chủ là beta, tác dụng của thuốc không mạnh lắm. Tôi sẽ tiêm thuốc an thần cho cậu ấy.”
Bác sĩ bắt đầu chuẩn bị thuốc, sau đó xắn tay áo Khương Từ Nguyệt lên tiêm.
Khương Từ Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, Thu Cảnh Minh cũng buông tay cậu ra.
“Người phục vụ đó có vấn đề, chỉ là tôi không biết là ai, chắc Khương Từ Nguyệt biết.” Thu Cảnh Minh nói với quản gia.
Quản gia gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cử người trông chừng bọn họ.”
Bác sĩ đắp một chiếc chăn mỏng lên người Khương Từ Nguyệt, rồi xách hộp thuốc đứng dậy: “Đi thôi, để cậu ấy ngủ một giấc, ngày mai tôi sẽ quay lại theo dõi.”
Quản gia gật đầu, lại nhìn Thu Cảnh Minh.
Thu Cảnh Minh hiểu ý, chầm chậm đứng lên, cùng họ rời khỏi phòng.
Đại sảnh vẫn vô cùng náo nhiệt, không ai biết chuyện vừa xảy ra. Vị trí ở khu vườn quá hẻo lánh, chỉ vì quản gia đứng chờ ở đó nên mới kịp thời phát hiện.
“Phải mau chóng tìm ra phục vụ kia, giữ lại bằng chứng, Khương Từ Nguyệt từng nói cô ta không phải người tạm thời, là người hầu của gia đình, đã làm lâu rồi.” Thu Cảnh Minh nói.
Quản gia gật đầu: “Tôi đã gọi tất cả mọi người tới, thiếu gia Thu, phiền ngài giúp tôi trông chừng mấy cậu thiếu gia Phó, bọn họ chưa biết cậu chủ đã được cứu, rất có thể còn hành động.”
Thu Cảnh Minh lập tức đồng ý: “Tôi sẽ ghi hình lại.”
Quản gia gật đầu, đi thẳng ra phía sau đại sảnh.
Thu Cảnh Minh lấy điện thoại ra, quyết định quay lại góc bếp khi nãy xem thử nhưng khi đến nơi thì đã không thấy ai.
Anh trầm ngâm một lát, rồi quay lại vườn hoa. Quả nhiên, phía trước có vài bóng người lén lút lảng vảng bên cạnh đình nghỉ, anh lập tức mở camera điện thoại.
“Người đâu? Không phải nói cậu ấy một mình ở vườn sao? Sao chẳng thấy ma nào hết vậy?”
“Thiếu gia Phó đừng lo, tên kia nhận năm mươi vạn của tôi, không dám nói dối đâu!”
“Đúng thế, đúng thế, thuốc tôi mang đến lợi hại lắm, không đời nào Omega uống rồi còn có thể nhúc nhích, cậu ấy chắc đang nằm ở xó nào trong vườn rồi.”
“Mau tìm! Chia ra đi! Tôi không tin!”
“Lỡ có người tới thì sao? Sao không để ai trông chừng?”
“Trông cái gì mà trông! Cái vườn này hẻo lánh như vậy, chừa một người lại càng khiến người ta nghi ngờ, đừng nói nhảm nữa, tìm đi!”
“Phải đó, phải đó! Mau tìm đi, thuốc kia mạnh lắm, lỡ Khương Từ Nguyệt mất nước mà sốt đến chết thì…”
Thu Cảnh Minh nghe đến đây thật sự không chịu nổi nữa, vô thức bóp gãy cành cây bên cạnh.
“Ai? Ai đó? Ra đây!”
“Khương Từ Nguyệt? Là cậu sao?”
“Đừng sợ, tôi đến cứu cậu đây!”
“Thiếu gia Phó, bên này có động tĩnh! Mau tới!”
Thu Cảnh Minh đứng im một lát, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo.
Từ nhỏ anh đã được giáo dục nghiêm khắc, biết rằng tự mình ra tay là hành vi ngu xuẩn nhất. Chỉ là, anh cảm thấy l*иg ngực có một ngọn lửa đang bùng cháy, cần được phát tiết.