"Khương Từ Nguyệt cũng vậy, ra vẻ cái gì mà ra vẻ, chẳng phải chỉ là một Omega thôi sao?"
"Đệt! Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi mà còn làm cao, ông đây không được thì thôi, sao lại có cảm giác Thu Cảnh Minh sắp bế cậu ta về tay rồi?"
"Không phải chứ đại ca? Vậy anh còn thích cậu ta nữa không? Đợi cậu ta chia tay với Thu Cảnh Minh rồi lại theo đuổi?"
"Nó có kiên nhẫn vậy sao? Mà lúc đó Khương Từ Nguyệt cũng là đồ xài lại rồi, mất giá rồi còn gì..."
"Omega sau khi bị đánh dấu trọn đời thì hình như không thể tiếp nhận Alpha khác nữa đúng không?"
"Đệt! Vậy hay là anh Phó ra tay trước chiếm tiên cơ? Tôi vừa hay có mang theo thứ đó bên người..."
"Mày đấy hả? Mang cái đó theo người làm gì?"
"Thì sau tiệc còn tính đi bar kiếm người mà... Anh Phó, anh thấy thế nào?"
"Ai đi bỏ thuốc đây? Đây là nhà Khương Từ Nguyệt đó, kiếm đâu ra cơ hội?"
"Hehe, anh Phó, anh cứ nhìn em làm đi... Đến lúc đó anh xong rồi thì nhớ nhường cho em một lượt nhé..."
...
Ánh mắt Thu Cảnh Minh lập tức tối sầm lại, suýt chút nữa đã bóp nát ly rượu trong tay.
Nhưng lúc này anh không thể xông vào được, còn chưa biết bọn chúng định làm gì, việc cấp bách bây giờ là phải tìm được Khương Từ Nguyệt!
Anh nhìn ly rượu trong tay, dứt khoát ngửa cổ uống cạn ly rượu hoa hồng trắng, sau đó đặt ly xuống, bắt đầu chạy đi tìm người.
Thu Cảnh Minh chạy một vòng, trực tiếp tìm quản gia của biệt thự: "Xin hỏi Khương Từ Nguyệt đang ở đâu ạ?"
Quản gia suy nghĩ một chút, trả lời: "Thiếu gia vừa rồi dẫn theo mấy cô gái ra vườn hoa, giờ vẫn chưa quay lại, chắc vẫn còn ở đó."
"Cảm ơn ạ." Thu Cảnh Minh lập tức chạy về phía vườn hoa.
Vì vừa rồi đã mất quá nhiều thời gian tìm kiếm, anh không biết bọn người kia đã ra tay chưa, chỉ có nhanh chóng tìm được Khương Từ Nguyệt thì mới yên tâm.
Thu Cảnh Minh vội vàng len qua đám đông, gần đến vườn thì gặp lại nhóm nữ sinh ban nãy, anh lập tức hỏi: "Khương Từ Nguyệt vẫn còn ở vườn không?"
"Không biết nữa á, bọn tôi dạo xong rồi về trước. Cậu ấy ra cùng tụi tôi nhưng giờ ở đâu thì không rõ." Một cô gái trả lời.
Giờ phải làm sao?
Thu Cảnh Minh suy nghĩ chốc lát quyết định cứ tới vườn tìm trước, nếu không thấy thì sẽ nhờ quản gia cùng hỗ trợ.
Nghĩ xong liền rảo bước rời khỏi sảnh tiệc, đi thẳng ra sân sau.
Trong sân trồng đầy những khóm cây thấp, lạ là lại chẳng có hoa gì cả.
Thu Cảnh Minh lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà để ý mấy chuyện đó, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm được Khương Từ Nguyệt.
Nhưng sân quá rộng, lối đi lại đan xen chằng chịt.
Anh chọn đường giữa mà chạy, vừa chạy vừa quan sát hai bên.
Trán anh đã bắt đầu đổ mồ hôi, bộ vest bó sát người khiến việc di chuyển càng thêm khó khăn chỉ mong có thể chạy nhanh hơn nữa.
Cuối cùng, tại cuối con đường, anh nhìn thấy một cái đình tròn, bên ngoài đình có một chiếc xích đu.
Trên xích đu, Khương Từ Nguyệt mặc vest đen chỉnh tề ngồi thẳng lưng, vừa đung đưa vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bước chân của Thu Cảnh Minh rốt cuộc cũng chậm lại, anh đi đến trước mặt cậu ấy, trái tim cũng từ từ hạ xuống, nhẹ giọng hỏi: "Khương Từ Nguyệt, cậu không sao chứ?"
"Tôi? Tôi thì có thể sao được chứ?" Khương Từ Nguyệt nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Alpha cao quá, Khương Từ Nguyệt không muốn phải ngẩng đầu nhìn cậu, bèn vẫy tay: ""Cúi xuống một chút được không? Thu Cảnh Minh."
Thu Cảnh Minh lập tức ngồi xổm xuống, bộ vest làm hạn chế cử động nên anh chỉ có thể nửa ngồi nửa quỳ.
Khương Từ Nguyệt bỗng thấy cảnh tượng này thật kỳ lạ. Mới vừa tặng nhẫn cho người ta, giờ lại còn ngồi xuống như vầy, trông chẳng khác nào đang cầu hôn...
Cậu không nói gì, Thu Cảnh Minh lại lên tiếng: "Vừa rồi có ai đưa đồ ăn hoặc nước cho cậu không?"
"Có chứ, tôi gọi phục vụ lại. Khát quá nên uống ly nước." Khương Từ Nguyệt đáp.
"Cậu uống rồi?" Sắc mặt Thu Cảnh Minh lập tức thay đổi: "Có thấy khó chịu gì không? Nước có mùi lạ không?"
Lúc này Khương Từ Nguyệt mới nhìn thấy rõ mồ hôi trên mặt Thu Cảnh Minh, cộng với những câu hỏi kia liền đoán ra đại khái chuyện gì đã xảy ra, bèn hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì rồi à?"
Thu Cảnh Minh vừa định trả lời, Khương Từ Nguyệt liền nghiêng người nhường chỗ, chỉ sang phía đối diện xích đu:
"Qua đây ngồi đi, tôi không sao, cậu đừng lo."
"Ừm." Thu Cảnh Minh khẽ đáp, rón rén ngồi sang bên kia xích đu, rồi nói tiếp: "Tôi nghe có người định bỏ thuốc cậu, không rõ chúng có ra tay chưa nên mới đi tìm cậu."
"Chắc là chưa đâu. Phục vụ lúc nãy là người làm trong nhà tôi, làm lâu năm rồi, chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện đó." Khương Từ Nguyệt giải thích.
"Vậy thì tốt." Thu Cảnh Minh thở phào một hơi.
Khương Từ Nguyệt nhìn anh, chợt mỉm cười: "Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết chuyện này."
"Không có gì." Thu Cảnh Minh đáp.
Nói xong chuyện chính rồi, hai người lại không biết nói gì thêm.
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc du dương từ sảnh tiệc vang vọng khe khẽ.
Khương Từ Nguyệt bất giác nhớ đến những buổi tối cuối tuần, mẹ thường bật nhạc dọn dẹp nhà cửa, còn cậu thì ngồi trong phòng vừa nghe vừa làm bài tập.
Âm nhạc cổ điển ở đây cũng khác với thế giới trước. Hôm qua khi chọn nhạc, ông quản gia còn hỏi cậu từng bản một mà thật ra cậu chẳng nghe qua cái nào.
Khương Từ Nguyệt thất thần, chân theo phản xạ nhún nhẹ, muốn đong đưa chiếc xích đu.
Nhưng Alpha ngồi bên nặng quá, xích đu chỉ khẽ nhúc nhích chứ không bay lên nổi.
Cuối cùng Khương Từ Nguyệt cũng trở lại thực tại, cậu nhìn sang Thu Cảnh Minh.
Đối phương rất biết ý, hỏi nhỏ: "Muốn tôi đẩy cậu không?"
"Không cần." Khương Từ Nguyệt lại quay đầu đi, ngẩng nhìn mặt trăng. Hôm nay trăng đã gần tròn, ánh sáng lạnh lẽo rải xuống như hồi còn bé.