Omega Siêu Ngọt Ngào Hoá Ra Lại Là Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 10

Ngày và đêm cộng lại chẳng phải là chữ "Minh" sao? Cậu liền nhấn đồng ý, hai người trở thành bạn bè.

Cậu vốn định sửa tên gợi nhớ nhưng lại sợ nhận nhầm người gây ra chuyện xấu hổ nên dứt khoát gửi một tin nhắn xác nhận:

[Moon: Thu Cảnh Minh?]

[Nhật Dạ Nguyệt: Là tôi.]

Xem ra không nhầm rồi, Khương Từ Nguyệt mở trang cá nhân của anh ra, đang định sửa lại biệt hiệu thì đột nhiên phát hiện ảnh đại diện của Thu Cảnh Minh đã đổi.

Từ chiếc nhẫn đổi thành một vầng trăng treo cao trên không trung, không phải trăng tròn mà là trăng thượng huyền có sao lấp lánh.

Vậy là đổi ảnh đại diện chỉ để mình nhận ra anh sao?

Cũng khá là… thông minh đấy.

Cũng đúng, thường xuyên nằm trong top ba thì không thể ngốc được.

Chỉ là Thu Cảnh Minh trước mặt Khương Từ Nguyệt lúc nào cũng có vẻ hơi ngơ ngác khiến cậu hiểu nhầm ít nhiều.

[Moon: Cậu sẽ tham gia chứ?]

[Nhật Dạ Nguyệt: Có.]

[Moon: OK]

Buổi tiệc được chuẩn bị rộn ràng náo nhiệt. Đến chủ nhật, theo đề nghị của ông quản gia, Khương Từ Nguyệt vẫn mặc một bộ vest đen chỉnh tề. Còn mấy kiểu tạo hình rườm rà hơn cậu nhất quyết không chịu làm.

Cậu đâu phải minh tinh, đi dự tiệc thôi mà cần gì phải khoa trương vậy?

Nhưng khi các bạn lần lượt đến nơi cậu mới phát hiện gần như ai cũng có tạo hình riêng.

Hóa ra là do cậu suy nghĩ quá đơn giản. Với đám bạn trong lớp vốn thường xuyên tham dự tiệc tùng giới thượng lưu, chuyện chuẩn bị tạo hình đã thành thói quen.

Cậu đứng ở cửa chào đón bạn học, đến khi hầu như cả lớp đều đã tới, thậm chí còn có một số người lớp khác đi theo bạn lớp cậu vào cùng.

Chuyện đã đến nước này, cậu cũng không tiện nói gì coi như là người quen cho họ vào luôn.

Ông quản gia vốn rất dày dạn kinh nghiệm tổ chức tiệc, lần này hầu như dùng đến quy cách cao nhất, trong sảnh còn có cả ban nhạc biểu diễn trực tiếp.

Mọi người vào rồi thì không cần cậu tiếp đón nhiều, tự giác tìm bàn trò chuyện, giao lưu.

Chỉ là, ông quản gia lại nhắc cậu là chủ tiệc thì nên lên sân khấu phát biểu vài câu đó là nghi thức cơ bản.

Khương Từ Nguyệt đành phải cắn răng lên nói mấy câu xã giao.

Xong xuôi, ông quản gia lại nhắc tiếp: tiếp theo là mời một người khiêu vũ mở màn.

Cậu tròn mắt ngơ ngác, cậu đâu biết khiêu vũ, đành nói: “Thôi ông ơi, cháu không muốn nhảy đâu.”

Ông quản gia cũng không ép, dù sao đây là tiệc của cậu, cậu có quyền quyết định. Chỉ là sợ những người đang mong chờ sẽ thấy thất vọng.

Khương Từ Nguyệt từ trên sân khấu bước xuống, phớt lờ ánh mắt của đám đông xung quanh, đi thẳng tới bàn rượu rót cho mình một ly rồi nhấp một ngụm.

Thấy cậu đứng trước bàn tiệc, mọi người cũng hiểu cậu không định nhảy nên bắt đầu tự ghép cặp, ai thích nhảy thì ra giữa sảnh.

Khương Từ Nguyệt uống một ngụm loại rượu thường dùng trong tiệc gọi là "Bạch hồng", chỉ cảm thấy vô cùng đắng.

Nhưng mặt mũi thì vẫn không biểu hiện gì, xung quanh liên tục có người bắt chuyện, cậu chỉ đáp sơ vài câu rồi bắt đầu đảo mắt nhìn quanh.

Alpha ở đây không ít, người nào người nấy đều cao lớn, tầm nhìn của Khương Từ Nguyệt gần như bị chắn hết.

Cậu dứt khoát bước ra ngoài, đi một vòng, cuối cùng ở góc gần bếp thì tìm thấy người cần tìm.

“Sao cậu lại ngồi một mình ở đây?” Khương Từ Nguyệt ngồi xuống cạnh, tay vẫn quen miệng cầm theo ly rượu còn dang dở.

Thu Cảnh Minh có vẻ hơi bất ngờ khi cậu chủ động tới tìm mình, nhìn cậu một lúc lâu vẫn chưa nói gì.

“Sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?” Khương Từ Nguyệt hỏi.

Thu Cảnh Minh lắc đầu: “Không có. Chỉ là tôi thấy ồn quá.”

“Vậy sao còn đi dự tiệc?” Khương Từ Nguyệt hỏi xong mới nhận ra đáng ra không nên nói thế.

“Tiệc sinh nhật của cậu, tôi không muốn bỏ lỡ.” Thu Cảnh Minh đáp.

Khương Từ Nguyệt gật đầu, không dám tiếp tục câu chuyện này nữa. Cậu thấy dạo gần đây Thu Cảnh Minh ngày càng không thèm che giấu điều gì.

Là ảo giác của cậu sao?

“Khương Từ Nguyệt, sao cậu trốn ở đây?” Vài cô gái dắt tay nhau đi tới.

Một cô khác nói: “Bọn tôi muốn ra vườn ngắm hoa được không?”

Khương Từ Nguyệt gật đầu: “Được chứ, để tôi bảo ông quản gia bật đèn cho các cậu.”

Cậu đi theo họ rời khỏi góc vắng đó, lúc rẽ còn quay đầu nhìn Thu Cảnh Minh một cái.

Thu Cảnh Minh ngồi yên, lặng lẽ tiễn mắt theo bóng họ đi khuất như một bức tượng vừa bị ánh mắt đông cứng lại.

Sau khi Khương Từ Nguyệt đi rồi, Thu Cảnh Minh liếc nhìn ly rượu cậu đặt bên cạnh, có chút do dự rồi cầm lấy.

Trong ly vẫn còn nửa ly, rõ ràng là Khương Từ Nguyệt đã uống qua.

Anh bỗng nuốt nước miếng.

“Thu Cảnh Minh, tại sao Khương Từ Nguyệt lại tới tìm cậu?”

Một đám Alpha khí thế bức người đột nhiên bao vây lấy anh chắc là thấy cảnh lúc nãy Khương Từ Nguyệt tìm anh nên mới đến gây chuyện.

Thu Cảnh Minh không đáp, chỉ nói: “Không liên quan đến các cậu.”

“Đừng tưởng cậu là người thừa kế nhà họ Thu thì bọn tôi sợ nhé. Nói mau, bình thường Khương Từ Nguyệt đâu có nói chuyện với cậu nhiều, cậu làm gì cậu ấy rồi?” Kẻ cầm đầu là thiếu gia nhà họ Phó, gia thế cũng khá nên chẳng kiêng nể gì Thu Cảnh Minh.

Thu Cảnh Minh cầm ly rượu đứng dậy rời khỏi nơi thị phi đó.

Dù gì đây cũng là tiệc sinh nhật của Khương Từ Nguyệt, đám Alpha vẫn muốn lấy lòng cậu nên không đuổi theo làm loạn, chỉ đứng đó chửi vài câu.

“Ra vẻ cái gì, như thằng câm ấy!”

“Rồi sẽ có ngày có người dạy dỗ cậu ta một trận.”

“Đúng đấy đúng đấy, cậu ta có tư cách gì mà nói chuyện riêng với Khương Từ Nguyệt!”



Thu Cảnh Minh đi một vòng ngoài sân, vẫn không tìm được Khương Từ Nguyệt, người đông quá không biết cậu ấy đi đâu rồi.

Anh đành tiếp tục cầm ly rượu trong tay, không biết xử lý thế nào với nó nữa.

Nghĩ một lúc, anh muốn quay lại góc nhỏ yên tĩnh mà mình đã chọn nhưng lại phát hiện đám Alpha kia vẫn chưa đi.

Anh định quay đầu bỏ đi nhưng đúng lúc đó lại nghe thấy một câu nói khiến khựng lại.