Omega Siêu Ngọt Ngào Hoá Ra Lại Là Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 20

Khương Từ Nguyệt quay đầu nhìn anh, dừng bước: "Đến đây thôi, tôi tự về xe."

"Ừm." Thu Cảnh Minh gật đầu.

"Còn cậu? Tài xế còn đợi không?" Khương Từ Nguyệt hỏi.

Thu Cảnh Minh đáp: "Tôi đã cho họ về rồi, tôi tự lái xe về."

Khương Từ Nguyệt đưa chiếc ô đang cầm cho anh, nói: "Cầm lấy đi."

Thu Cảnh Minh hơi khó hiểu nhìn cậu nhưng vẫn đưa tay nhận lấy chiếc ô.

Khương Từ Nguyệt khẽ cười: "Ngày mai tới nhà tôi tìm tôi nhé, cứ nói là... mang ô tới trả."

"Ừm." Thu Cảnh Minh siết chặt chiếc ô trong tay.

Hai người đã nán lại khá lâu, lần này Khương Từ Nguyệt không dừng lại nữa, quay người đi thẳng về phía xe.

Tới nơi, từ xa cậu đã thấy ông quản gia đang lo lắng ngóng ra ngoài đường.

Khương Từ Nguyệt vội bước nhanh tới: "Ông ơi, cháu về rồi."

"Ừ, tốt rồi, bếp chuẩn bị thức ăn xong từ lâu rồi đấy, còn không về thì nguội hết!" Ông quản gia leo lên ghế phụ.

Khương Từ Nguyệt vòng ra ghế sau ngồi. Cậu hạ cửa kính xe xuống nhìn ra phía đường, bóng dáng cao lớn của Thu Cảnh Minh vẫn đang chậm rãi bước tới, ánh mắt dường như còn dõi theo xe.

Cậu vẫy tay chào anh từ xa, sau đó nói với bác tài: "Chú Lý, mình đi thôi!"

Chú Lý nhìn qua gương chiếu hậu thấy động tác đó của cậu không nhịn được hỏi: "Thiếu gia, không phải cậu nói không thân với cậu Thu sao? Sao lại cùng về vậy?"

Khương Từ Nguyệt suy nghĩ một chút, cũng không định giấu: "Trước đây thì không thân."

Chú Lý lập tức truy hỏi: "Vậy giờ thì sao?"

Khương Từ Nguyệt lại liếc nhìn Alpha đang đứng ở đầu đường, khẽ đáp: "Bây giờ là bạn trai cháu."

Chú Lý lập tức bị sặc nước bọt, ho mãi không dừng.

Ông quản gia cũng bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng: "Lão Lý, lái xe trước đã."

"Ừ, ừm." Chú Lý cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cho xe nổ máy.

Trong gương chiếu hậu, bóng dáng cao lớn của Alpha kia vẫn đứng đó, tiễn họ đi bằng ánh mắt.

Khác với lần trước, lần này thiếu gia còn quay đầu vẫy tay thêm một lần nữa.

Sắc mặt chú Lý lập tức trở nên khó coi hơn. Ông không mấy ưa nhà họ Thu, sợ thiếu gia sẽ bị tổn thương vì mối quan hệ này...

Nhưng nhìn tình hình bây giờ, thiếu gia rõ ràng không bị ép buộc gì, ông cũng đành phải nuốt xuống sự lo lắng trong lòng.

Tối hôm đó, vì đang trong kỳ nghỉ hè năm cuối cấp ba, Khương Từ Nguyệt hoàn toàn buông thả bản thân.

Cậu chơi game nông trại suốt cả đêm, trực tiếp lên tận mười cấp.

Chiếc máy tính bảng vì cày game liên tục nên nóng hầm hập.

Cuối cùng, tay cậu còn đang bấm cần câu cá trên màn hình thì người đã gục xuống ngủ mất.

Cũng may là cậu đã tắm rửa sạch sẽ trước khi chơi.

Sáng hôm sau, Khương Từ Nguyệt bị tiếng rung của điện thoại làm tỉnh giấc, hóa ra là quên tắt báo thức.

Cậu hé mắt nhìn điện thoại, trên màn hình đã có vài tin nhắn của Thu Cảnh Minh gửi đến.

[Thu Cảnh Minh: Chào buổi sáng, Khương Từ Nguyệt.]

[Thu Cảnh Minh: Khi nào tôi qua là phù hợp nhỉ?]

[Thu Cảnh Minh: Cậu dậy chưa?]

[Thu Cảnh Minh: Tôi tối qua không ngủ được.]

Dù còn ngáp ngắn ngáp dài nhưng nghĩ tới bạn trai mới nhắn tin, Khương Từ Nguyệt cũng cố gắng mở mắt trả lời:

[Moon: Ăn sáng xong thì tới đi.]

Thu Cảnh Minh lập tức trả lời ngay:

[Thu Cảnh Minh: Được.]

Khương Từ Nguyệt khóa màn hình, nhắm mắt ngủ thêm một lát.

Ngủ thêm một lúc, cậu miễn cưỡng bò dậy, dù sao đã hẹn rồi không thể để Thu Cảnh Minh đến nơi mà mình còn đang ngủ chổng vó được.

"Thiếu gia, hôm nay dậy sớm thế?" Ông quản gia thấy cậu xuống lầu thì khá ngạc nhiên, dĩ nhiên ông biết thiếu gia tối qua ngủ rất muộn, vì đèn trong phòng mãi không tắt.

"Quên tắt báo thức." Khương Từ Nguyệt ngồi xuống bàn ăn.

Cô hầu nhanh chóng từ bếp bưng ra bữa sáng: cháo hải sản và há cảo trong suốt, hương vị nhạt và thanh mát.

Ăn xong, Khương Từ Nguyệt ngồi thừ trên sofa chờ đợi. Điện thoại cũng không có tin nhắn mới.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi lại lững thững lên phòng. Còn phải kiểm tra cái game đang treo kia nữa...

Máy tính bảng đã cạn pin sập nguồn, Khương Từ Nguyệt cắm sạc rồi tiện tay dọn dẹp qua phòng.

Cậu vốn không thích người khác động vào đồ đạc của mình nên bình thường hầu gái cũng ít khi bước vào phòng cậu.

Kéo rèm cửa ra, ánh nắng ấm áp tràn ngập căn phòng, đứng lâu còn cảm thấy nóng lên.

Dù phòng bật điều hòa không cảm nhận được rõ nhưng ngoài trời chắc chắn rất oi bức.

Khương Từ Nguyệt lặng lẽ nhìn ra con đường nhỏ trước cổng. Cậu nhớ nhà Thu Cảnh Minh cũng ở khu biệt thự này, khoảng cách không xa lắm, sao mãi chưa thấy người đâu?

Thôi, mặc kệ anh...

Thật ra Khương Từ Nguyệt không có nhiều cảm giác thực tế về việc yêu đương. Cả ở kiếp trước, cậu cũng chưa từng kỳ vọng nhiều vào tình yêu.

Bạn bè bên cạnh cũng có đứa đã có bạn gái mà cũng chỉ là cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, chẳng có gì to tát.

Cậu ngồi vào bàn máy tính, mở ra bộ phim tài liệu lịch sử trong danh sách yêu thích còn xem dở.

Không phải vì cậu đặc biệt yêu thích lịch sử mà vì lịch sử của thế giới này và thế giới cũ của cô có nhiều điểm giao thoa kỳ lạ. Nếu không xem, rất dễ bị nhầm lẫn.

Hơn nữa, cậu cũng tò mò, tại sao chỉ cần thay đổi một chút thời điểm lại có thể tạo nên những kết quả hoàn toàn khác biệt. Với cậu xem lịch sử cũng coi như một trò tiêu khiển thú vị.

"Thiếu gia, cậu Thu đến rồi, nói là tới trả ô." Người hầu gõ cửa phòng.

Khương Từ Nguyệt ấn nút tạm dừng, đáp: "Cho cậu ấy lên đây."

"Vâng, thiếu gia."

Khương Từ Nguyệt đứng dậy, hơi bất đắc dĩ, Thu Cảnh Minh đúng là thật thà quá, bảo mượn cớ trả ô vậy mà anh cũng thành thật nhắc đến chuyện đó luôn...