Ánh mắt Khương Từ Nguyệt cứ dán chặt vào đầu bút máy, chẳng nghe vào tai được chữ nào…
Hai cái nhiễm sắc thể đã làm cậu mơ hồ lắm rồi, giờ lại thêm cái hệ thống ABO này nọ…
Sự chú ý của cậu hoàn toàn bị cây bút máy đen kia hút lấy. Thật ra, người trẻ bây giờ rất ít khi dùng bút máy, phong cách hành xử của Thu Cảnh Minh đúng là kiểu cũ thật.
Thế nên chắc anh cũng sẽ kiểu cũ mà cưới một Omega nhỉ?
Dù sao ở thế giới này, Alpha và Omega mới là "môn đăng hộ đối".
Khương Từ Nguyệt bỗng dưng không còn hứng thú trò chuyện với Thu Cảnh Minh nữa. Đợi anh giảng bài xong, cậu chỉ khẽ nói cảm ơn rồi quay mặt đi.
Thôi, chẳng cần phải thân thiết với Thu Cảnh Minh làm gì, sắp tốt nghiệp rồi sau này cũng chẳng gặp lại nữa.
Khương Từ Nguyệt bấm bút chì kim ra rồi lại bấm vào, cả nửa ngày trời chỉ viết được một bước giải trên bài thi rồi ngừng lại luôn.
Thu Cảnh Minh liếc nhìn cậu, rõ ràng muốn mở lời hỏi thử xem cậu có hiểu không, anh vẫn có thể giảng lại lần nữa. Nhưng Khương Từ Nguyệt lại chống cằm nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn không để ý đến anh.
Nghĩ một lúc, Thu Cảnh Minh rút tờ giấy nháp ra, viết thêm chú thích từng bước một cách cẩn thận, rồi lặng lẽ đặt lên bài thi của Khương Từ Nguyệt.
Hôm nay là thứ Sáu.
Nếu nói có gì đặc biệt, thì đó là chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi đại học.
À và hôm nay là sinh nhật của Khương Từ Nguyệt.
Thật ra cậu rất ít khi tổ chức sinh nhật, ở thế giới trước cùng lắm thì người nhà mua cho cái bánh kem, có khi ba mẹ bận việc quá còn quên mất.
Cậu chẳng bao giờ xem sinh nhật là chuyện to tát cũng không mấy bận tâm.
Với cậu món quà sinh nhật tuyệt vời nhất chính là được nghỉ một ngày nằm dài trên ghế sofa mà ngẩn người cả ngày.
Từ nhỏ cậu đã là đứa không có nhiều năng lượng. Lúc những đứa trẻ khác chạy nhảy khắp sân trường, cậu lại thường ngồi xổm bên lề cỏ quan sát xem mấy nhành cỏ mọc như thế nào. Nếu gặp được đàn kiến thì lại càng thú vị.
Ban đầu cậu cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật mình nhưng từ sáng sớm quản gia đã dẫn cả dàn người giúp việc tới chúc mừng sinh nhật cậu. Đầu bếp chính trong bếp còn chuẩn bị cho cậu một tô mì trường thọ.
Mì rất ngon, là mì hải sản, Khương Từ Nguyệt ăn hết sạch, không uổng tấm lòng mọi người.
Lên đến trường, cảm giác sinh nhật lại càng rõ rệt hơn.
Gần như ai gặp cậu cũng đều chúc mừng sinh nhật, cậu chỉ biết mỉm cười cảm ơn hết lần này đến lần khác.
Cậu cũng không hiểu sao lại có nhiều người biết ngày sinh của mình đến thế. Chẳng lẽ là do bản thân trước kia nổi bật quá, tóc trắng nổi bật quá nên ai cũng biết?
Vừa về đến chỗ ngồi, cậu đã hơi bất ngờ.
Bởi vì trên bàn chất đầy quà sinh nhật đến mức cậu không biết phải xử lý thế nào cho ổn.
"Chỗ này nữa." Thu Cảnh Minh bất chợt lên tiếng, chỉ tay vào bên cạnh bàn cậu.
"À." Khương Từ Nguyệt liếc nhìn, ngồi xuống ghế. Quà năm nay đúng là nhiều hơn năm ngoái thật. Có phải vì sắp tốt nghiệp rồi không?
Cậu mở điện thoại, nhắn tin cho chú Lý tài xế nhà mình bảo chú mang người đến chuyển hết đống quà về nhà.
Dù sao cũng là tấm lòng của người ta, Khương Từ Nguyệt cũng không tiện từ chối thẳng. Mà nhiều như vậy, từng cái một mà trả lại thì cũng không thực tế, huống hồ có nhiều người còn không để tên.
Chú Lý nhắn lại rất nhanh: "Được."
Khương Từ Nguyệt dọn tạm đống quà trên bàn một chút, chợt nhớ ra muốn hỏi xem quà của Thu Cảnh Minh có ở trong đó không. Nếu có thì cậu muốn lấy riêng ra một món, dù gì anh cũng từng giúp cậu mấy lần cũng xem như thân hơn người khác một chút.
Cậu vừa quay đầu, lời sắp ra khỏi miệng lại nuốt trở vào.
Lỡ như Thu Cảnh Minh không định tặng quà thì sao? Chẳng phải sẽ ngại ngùng lắm à? Như kiểu cậu đang đòi quà ấy.
Thôi kệ, về nhà rồi hãy xem vậy…
Dù nói thế nhưng thật ra quà năm ngoái cũng toàn là người giúp việc mở ra hết, cậu chỉ đọc được vài bức thư, phần lớn là mấy lời tỏ tình nhạt nhẽo.
Trong đó có quà của Thu Cảnh Minh không nhỉ? Cậu thật sự không rõ.
Chẳng bao lâu sau, chú Lý đã dẫn theo hai vệ sĩ đến chuyển hết đống quà vào xe. Cuối cùng thì bàn học của Khương Từ Nguyệt cũng được "giải phóng".
Mãi cho đến khi tan học, vẫn còn có người lác đác mang quà đến tặng. Cậu vẫn nhận hết, nhét cả vào cặp, nặng đến nỗi vai cậu đỏ cả lên.
Cậu xách thử vài cái, mặt hơi nhăn lại, cơ thể này yếu thật mới xách có vài cái mà tay đã đỏ ửng.
"Để tôi xách giúp." Thu Cảnh Minh bỗng cầm lấy cặp của cậu.
Khương Từ Nguyệt liếc anh một cái, nói: "Ừm, cảm ơn."
Hai người một trước một sau rời khỏi lớp học. Thu Cảnh Minh dường như thích đi phía sau, Khương Từ Nguyệt cũng không chủ động đi cùng hàng với anh.
Chỉ là trong đầu cậu vẫn quanh quẩn một chuyện Thu Cảnh Minh định bao giờ mới tặng quà sinh nhật vậy?
Trước đây cậu toàn ngẩn ngơ, chẳng để ý đến người xung quanh.
Hôm nay để tâm một chút, mới phát hiện Thu Cảnh Minh cứ nhìn cậu mãi trông như định nói gì đó mà lại thôi, cứ vậy mấy lần liền đến cậu còn thấy mệt giùm.
Chẳng phải chỉ là một món quà sinh nhật sao? Có gì mà lăn tăn dữ vậy?
Hay là trong đó có thư tình?
Cũng không giống lắm… Với kiểu người nghiêm túc như anh nếu muốn tỏ tình chắc chắn sẽ nói thẳng mặt như thế mới đủ chân thành.
Ra đến bãi đỗ xe, chú Lý đi tới nhận lấy cặp từ tay Thu Cảnh Minh, nói: "Cảm ơn cậu Thu, hóa ra cậu là bạn của thiếu gia nhà tôi à?"
Thu Cảnh Minh gật đầu: "Ừ."
Hả? Từ bao giờ mà thành bạn rồi?
Khương Từ Nguyệt hơi bất đắc dĩ. Cậu bảo chú Lý mang cặp đi trước rồi quay người bước về phía xe.
Đi được vài bước, cậu đột ngột quay đầu lại.
Thu Cảnh Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ như thể đang phân vân gì đó mà nhìn cậu chằm chằm.
Khương Từ Nguyệt khẽ thở dài trong lòng rồi bước từng bước lại gần, nói: "Cậu vẫn chưa chúc tôi sinh nhật vui vẻ đâu đấy, anh bạn à."
Thu Cảnh Minh chớp mắt mấy cái thật nhanh, sau đó lấy từ túi ra một chiếc hộp đưa cho cậu: "Khương Từ Nguyệt, sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn." Khương Từ Nguyệt nhận lấy, liếc anh một cái rồi dứt khoát mở quà ngay tại chỗ.