"Cậu có muốn gọi điện cho người nhà không?" Người bên cạnh cất tiếng hỏi.
Khương Từ Nguyệt quay đầu lại, thấy Thu Cảnh Minh đang ngồi cạnh mình thì hơi ngạc nhiên: "Cậu không phải quay về lớp học rồi sao?"
"Bác sĩ trường gọi cho tôi, nói cậu lại phát sốt." Thu Cảnh Minh trả lời gọn lỏn.
Khương Từ Nguyệt lập tức hiểu ra, trong cái thế giới ai cũng cổ vũ yêu đương này, chắc bác sĩ tưởng hai người là một cặp nên mới gọi cho anh, chuyện này cũng không lạ.
"Tôi bị sao vậy?"
"Bạn học Khương Từ Nguyệt?" Một bác sĩ đi ngang qua, tay cầm xấp bệnh án dày, vừa lật vừa liếc mắt nhìn cậu.
"Là tôi đây, bác sĩ, tôi bị gì vậy?" Khương Từ Nguyệt hỏi.
"Cậu không có cảm giác gì sao?" Bác sĩ thở dài: "Lại là một người lên lớp Sinh không chịu nghe giảng, cậu không sao đâu, vừa mới hoàn tất quá trình phân hoá thôi, giờ sốt cao cũng hạ rồi, hiện tại thì ổn cả."
"Phân hoá xong rồi ạ?" Khương Từ Nguyệt hơi mừng, dù gì chuyện này cũng khiến cậu thấy rối rắm bấy lâu nay mà cậu thì không thích cảm giác mơ hồ bất định chút nào.
"Vậy tôi phân hoá thành gì ạ?" Cậu hỏi tiếp.
Bác sĩ nhìn cậu như thể chẳng hiểu nổi: "Tiết Sinh của cậu không học được gì à? Đến cảm giác cũng không có sao? Cậu phân hoá thành Beta rồi."
Ông ta lại liếc Thu Cảnh Minh đang ngồi cạnh, bổ sung: "Cậu cũng đừng buồn, tuy Beta không có tỉ lệ thụ thai cao như Omega, nhưng cố gắng vẫn có thể sinh con được."
?
"Gì cơ?" Khương Từ Nguyệt mặt đầy dấu chấm hỏi, Beta còn có thể mang thai à???
Biểu cảm cậu kỳ lạ tới mức ngay cả bác sĩ cũng nhìn cậu một cách quái dị.
Cậu đành nói: "Cảm ơn bác sĩ, tôi không buồn đâu."
Khương Từ Nguyệt sao mà buồn được, nếu đã phân hoá thành Beta thì mấy tên Alpha kia chắc sẽ không phát điên vì cậu nữa.
Chỉ tiếc là cậu phân hoá hơi trễ, giờ chỉ còn mười ngày nữa là thi đại học, mấy tên Alpha kia chắc cũng chẳng còn thời gian để quấy rầy, hơn nữa gần đây kỷ luật trường siết chặt, thi cử tới nơi rồi phải làm bộ nghiêm túc một chút.
Không ai quấy rầy thì cậu cũng chẳng cần loan báo tin phân hoá khắp nơi, cậu đâu phải minh tinh...
Chỉ có điều, Khương Từ Nguyệt liếc sang người bên cạnh có lẽ anh là người đầu tiên biết mình đã phân hoá thành Beta.
Nếu Thu Cảnh Minh cũng giống đám Alpha trên diễn đàn, nghĩ cậu là Omega ngọt ngào gì đó chắc giờ thất vọng lắm.
Khương Từ Nguyệt chẳng hề kiêng dè mà ngắm kỹ gương mặt Thu Cảnh Minh.
Tiếc là người này lạnh lùng còn hơn cả cậu, gọng kính đen che hết biểu cảm thật sự khó mà đoán được gì.
Nói thật thì nếu không phải lần trước Thu Cảnh Minh phản ứng quá lo lắng, cúi đầu ngồi đối diện cậu có lẽ cậu cũng không phát hiện người này có cảm xúc gì khác lạ.
Giờ thì cậu không chắc nữa Thu Cảnh Minh có thất vọng hay không?
Chỉ là... cậu cứ nhìn chăm chăm như vậy, gọng kính của đối phương chậm rãi trượt xuống sống mũi, thì ra là vì anh cúi đầu, mắt cũng cụp xuống, hàng mi dài che hết nét mặt.
Khương Từ Nguyệt khẽ cười.
Bác sĩ không biết đã đi đâu, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn hai người.
"Thu Cảnh Minh, về thôi, tôi không sao nữa rồi." Khương Từ Nguyệt mở lời.
Nhìn thấy tai của Thu Cảnh Minh đỏ lên, cậu nghĩ tình huống hiện giờ hơi mờ ám, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách, dù gì cậu cũng không có ý gì với đối phương, bị hiểu lầm thì phiền.
Thật ra cậu thấy khá vui vì phân hoá thành Beta là không có tin tức tố cũng không phải chịu đựng mùi hương kỳ quặc toát ra từ cơ thể nữa.
"Ừ." Thu Cảnh Minh đứng dậy.
Từ góc này nhìn lên, bóng dáng Thu Cảnh Minh trông cao lớn đến mức khiến cậu nhất thời quên cả định nói gì, mất vài giây mới hoàn hồn: "Cậu chờ tôi một lát, tôi đi vệ sinh."
"Ừ."
Hai người cùng quay về trường, suốt đường đi không ai nói với ai câu nào.
Khương Từ Nguyệt nghĩ lại hình như cậu nói chuyện với Thu Cảnh Minh nhiều nhất là câu "Cảm ơn".
Lần đầu nói chuyện là khi anh nhặt giúp cục tẩy rơi xuống đất, lúc đó cậu chỉ nói một câu: "Cảm ơn."
Ở thế giới trước, bạn cùng bàn của cậu là kiểu người nhiều chuyện chỉ trong một tuần nói với cậu còn nhiều hơn số từ cậu từng nói với Thu Cảnh Minh suốt ba năm.
Tiếc là bản thân cậu không phải người thích nói nhiều, hai người cứ im lặng như vậy cũng chẳng thấy ngại.
Cậu không thấy khó chịu, chắc Thu Cảnh Minh kiểu người ít nói thế kia cũng không thấy phiền đâu?
Cùng chọn im lặng, có lẽ vì cả hai đều thích yên tĩnh.
Sau khi phân hoá thành Beta, Khương Từ Nguyệt thấy thể trạng tốt lên rõ rệt, cuối cùng cũng không còn mất ngủ nữa.
Cậu tò mò sờ thử sau gáy mình, tuyến thể đã thoái hoá nhưng vẫn còn tồn tại, vùng da ấy có phần mịn hơn chỉ là không rõ ràng như Alpha hay Omega.
Gần đây tâm trạng của Khương Từ Nguyệt rất tốt cũng bắt đầu ôn tập lại nghiêm túc hơn, thực ra là làm theo thói quen vì nền giáo dục từ nhỏ của cậu không cho phép cậu lơ là việc học như học sinh ở thế giới này.
Tất nhiên cũng không phải ai cũng buông thả vẫn có người học hành chăm chỉ, một phần là vì gia đình nghiêm, một phần là muốn đổi đời.
Nghe nói trong trường cũng có học sinh nghèo chỉ là cậu chưa từng tiếp xúc.
Còn như Thu Cảnh Minh, cậu đoán chắc là kiểu bị quản nghiêm từ nhỏ.
Hiếm khi thấy anh ngủ trong lớp, bài tập làm rất kỹ, thành tích dường như luôn nằm trong top đầu.
Còn Khương Từ Nguyệt thì do môn Sinh yếu nên không lọt vào tốp đầu, thường chỉ đứng trong top mười.
"Sao vậy?" Thu Cảnh Minh quay đầu hỏi.
Gì mà nhạy vậy? Rõ ràng mình mới chỉ liếc qua một cái mà...
"À, bài này giải sao thế?" Khương Từ Nguyệt dứt khoát chỉ vào một câu hỏi lớn còn để trống.
"Bài này à?" Thu Cảnh Minh đẩy kính, bắt đầu đọc đề kỹ hơn.
Anh mở nắp bút máy, bắt đầu viết các bước giải ra giấy nháp: "Kiểu gen của bố là XYA, kiểu gen của mẹ là XYB, gen đột biến mang trên..."