Omega Siêu Ngọt Ngào Hoá Ra Lại Là Kẻ Cuồng Kiểm Soát

Chương 6

Ba mẹ của Khương Từ Nguyệt hình như cũng đều là thương nhân, mỗi người điều hành một công ty riêng. Vốn dĩ là một cuộc hôn nhân thương mại, sau khi sinh ra Khương Từ Nguyệt thì cả hai lại quay về tập trung cho sự nghiệp.

Cậu đã đến thế giới này hơn hai năm rồi, chỉ có dịp Tết là từng gặp họ một lần. Có điều tiền trong thẻ thì nhiều đến mức đếm không xuể.

Gia đình ở thế giới trước của cậu cũng không nghèo nhưng so với nơi này thì đúng là kém xa.

Cậu thỉnh thoảng lại nghĩ nếu như mình và "cái tôi" ở thế giới song song này đổi chỗ cho nhau, không biết người kia đến đây rồi có quen được không?

Nhưng mà bản thân cậu tới thế giới này rồi thật ra cũng vẫn chưa quen được. Chết tiệt cái thế giới ABO này chỉ riêng thứ gọi là pheromone thôi đã khiến cậu khổ sở muốn chết.

Nói mới nhớ, thân thể này có ngày sinh giống cậu y hệt, hình như chỉ còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật rồi. Nhưng cậu vẫn chưa phân hoá, rốt cuộc là khi nào mới đến?

Bác sĩ gia đình từng nói chắc chắn là không quá 18 tuổi, vậy chắc cũng gần rồi.

Không biết có ngoại lệ nào không nữa.

Thôi, nghĩ nhiều cũng chẳng có ích gì.

Chiều nay có tiết thể dục duy nhất trong tuần mà vì sau khi vận động sẽ tiết ra pheromone nên Khương Từ Nguyệt vốn cực kỳ ghét tiết thể dục.

Chỉ là cậu xưa nay vẫn luôn là học sinh gương mẫu chưa quen với việc trốn học. Nếu xin nghỉ thì cũng không thể xin nghỉ mỗi tuần đành phải cắn răng chịu đựng.

Theo thông lệ, tiết thể dục phải chạy hai vòng quanh sân thể thao nhưng thầy giáo thể dục cũng không quá nghiêm khắc với họ.

Ngoại trừ mấy tên Alpha thích thể hiện trước mặt Omega, hầu như các bạn học đều vừa chạy vừa đi, Khương Từ Nguyệt cũng không ngoại lệ.

Cậu chạy nửa vòng, đi nửa vòng, sau đó tự mình tìm một gốc cây long não rồi tựa vào đó nghỉ ngơi.

Vì trong lớp hầu hết mọi người đã phân hoá nên cơ bản đều chia nhóm theo giới tính. Chỉ có Khương Từ Nguyệt là một mình một chỗ. May mà cậu cũng không phải kiểu người không chịu được cô đơn nên không thấy gì quá đáng ngại.

Chỉ là cơ thể này hình như còn yếu hơn cả cơ thể thật của cậu, chạy chưa được nửa vòng đã mệt gần chết, huống chi là đánh nhau với ai.

Thầy giáo thể dục vừa thông báo tan lớp xong, cậu liền lề mề quay về lớp. Cảm giác toàn thân vô cùng khó chịu cứ như sắp ngất đến nơi.

Không đúng lắm… Trước kia tuy cũng mệt nhưng chưa bao giờ khó chịu đến mức này…

Khương Từ Nguyệt vội vàng trở lại chỗ ngồi uống liền mấy ngụm nước lớn, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Thế nhưng rất nhanh lại cảm thấy khó chịu trở lại. Không lẽ là bị say nắng?

Cậu đưa mu bàn tay lên trán kiểm tra nhưng chẳng cảm nhận được gì. Đành uể oải gục đầu xuống bàn không bao lâu sau lại thϊếp đi lúc nào không hay.

“Khương Từ Nguyệt, Khương Từ Nguyệt, tỉnh dậy đi.”

Không biết ai đang gọi cậu, ồn chết đi được!

Khương Từ Nguyệt rất muốn mở mắt ra mắng người ta một câu nhưng rất nhanh đã rơi vào trạng thái lơ mơ, trước mắt mơ hồ nhìn thấy một người hình như là…

Thu Cảnh Minh?

Cậu lập tức tỉnh táo hơn, cố gắng mở mắt: “Đây là đâu? Tôi sao vậy?”

“Cậu bị sốt đang ở phòng y tế trong trường.” Thu Cảnh Minh trả lời.

Bác sĩ trường thấy cậu tỉnh rồi cũng từ ngoài đi vào: “Em sắp bắt đầu phân hoá rồi có thể sẽ bị sốt cao bất cứ lúc nào. Giai đoạn này tốt nhất là đừng vận động, nếu thầy thể dục cần lý do thì tôi có thể viết giấy xin nghỉ giúp em.”

“Cảm ơn thầy.” Khương Từ Nguyệt gật đầu.

Bác sĩ ghi chép vài dòng vào sổ, rồi cười nói: “Cũng không cần cảm ơn tôi đâu nên cảm ơn bạn cùng bàn của em ấy, cậu ấy bế em chạy đến đây, vội đến mức mồ hôi đầm đìa. Tôi còn tưởng em mắc bệnh gì nghiêm trọng lắm, may mà chỉ là sốt thôi.”

Nghe bác sĩ nói vậy, Khương Từ Nguyệt có chút ngại, đành quay đầu nói với Thu Cảnh Minh: “Cảm ơn cậu.”

Trên mặt Thu Cảnh Minh đúng là đầy mồ hôi, rõ ràng là chạy rất gấp.

“Tôi vừa tiêm hạ sốt cho em rồi, lát nữa sẽ đỡ hơn. Em có thể ở lại đây nghỉ ngơi một lúc cũng có thể gọi người nhà đến đón tuỳ em. Dạo này em đang trong giai đoạn phân hoá, thuốc men thì đừng tuỳ tiện uống, nếu có triệu chứng gì khác thì quay lại tìm tôi.” Bác sĩ nói.

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Khương Từ Nguyệt đáp.

Bác sĩ rời đi, không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người bọn họ. Khương Từ Nguyệt cũng không biết nên nói gì, bèn hỏi: “Cậu không về học à?”

Thu Cảnh Minh liếc cậu một cái, nói: “Nếu cậu về nhà thì tôi mới về học.”

Ý là nếu cậu còn ở đây thì người này sẽ ở lại cùng?

Khương Từ Nguyệt nghĩ một lúc, thấy không nên làm phiền người khác nên lấy điện thoại ra nói: “Vậy tôi gọi người đến đón tôi về, cậu về học đi!”

“Ừ.” Thu Cảnh Minh đứng dậy, không chần chừ chút nào, xoay người đi thẳng.

Cũng nghe lời đấy chứ?

Khương Từ Nguyệt khẽ nhếch môi cười. Nói thật, Alpha ở thế giới này mà biết nghe lời thì không nhiều…

Chỉ tại bọn ngốc quá lộng hành khiến người bình thường trở thành sinh vật quý hiếm…

Haiz! Khương Từ Nguyệt khẽ thở dài rồi lại đặt điện thoại xuống.

Cậu thấy đỡ hơn một chút rồi, không còn quá choáng, có lẽ chỉ cần ngủ thêm lát nữa là khỏe. Thôi không làm phiền tài xế tới đón nữa, cậu cũng không muốn bỏ học.

Đợi lát nữa mà thấy khỏe hơn chút thì về lớp học tiếp.

Khương Từ Nguyệt nghĩ như vậy. Nhưng mới ngủ được nửa chừng thì lại thấy nóng bừng lên, trong cơn mê man chỉ cảm giác mình bị người ta bế lên, thân thể người kia rất nóng, cậu không nhịn được mà đẩy ra, vì lúc này cậu nóng đến phát điên rồi…

“Chịu một chút thôi, Khương Từ Nguyệt.”

Có người nói nhỏ bên tai cậu như vậy, giọng nói lạnh lùng đến lạ khiến cậu bỗng bình tĩnh lại.

Vì giọng nói đó rất quen thuộc, quen đến mức… chắc là người quen nhỉ?

“Bíp bíp bíp”

Không biết thiết bị nào đang phát ra âm thanh ồn ào khiến Khương Từ Nguyệt tỉnh lại. Âm thanh này cậu không lạ vì đã từng ở bệnh viện chăm bà nội suốt một tháng, nơi đó ở đâu cũng có tiếng bíp này.

Vậy là cậu đang ở bệnh viện?

Cậu bị bệnh rồi?

“Mẹ?” Khương Từ Nguyệt mở mắt, ngây người nhìn trần nhà.

Cậu nhớ ra rồi, mẹ ở thế giới này rất bận. Dù có biết cậu bị bệnh… cũng sẽ không về đâu.