Dù Khương Từ Nguyệt luôn rời đi rất sớm vẫn có vài người chờ sẵn trước cửa lớp đến cả giáo viên cũng không đuổi đi nổi.
Hôm nay cậu lại thấy mấy người đứng ngoài thật sự chẳng muốn bước ra ngoài nữa.
Thôi kệ còn một tháng nữa là tốt nghiệp rồi cố nhịn thêm chút vậy...
Khương Từ Nguyệt bước ra khỏi lớp lập tức bị vài người xếp hàng chặn lại tỏ tình.
Cậu thẳng thừng trả lời: "Tôi không thích cậu, tránh ra."
Phần lớn người bình thường thì sẽ rút lui chỉ có một số ít không bình thường đành phải dùng biện pháp đặc biệt thôi.
Chỉ là người quá đông, Khương Từ Nguyệt cũng lười dây dưa liền chạy ngược hướng để rút lui.
Cậu không ngờ vừa mới chạy được vài bước đã bị ai đó phía sau kéo lại.
Hương rượu vang nồng nặc kí©ɧ ŧɧí©ɧ lập tức lan tỏa từ cơ thể Alpha kia khiến cả đám người xung quanh cũng phải lùi ra xa.
"Cậu ta điên rồi à? Dùng pheromone áp chế Omega ngay trong trường học?"
"Mau đi gọi giáo viên!"
"Có Alpha phát điên ở đây! Omega tránh xa chút đi!"
"Chết thật! Khương Từ Nguyệt là Omega sao? Cậu ấy sẽ sao đây?"
"Yên tâm đi, Khương Từ Nguyệt chưa phân hoá, pheromone không ảnh hưởng đâu. Cứ đợi giáo viên đến đi! Cản Alpha đó lại!"
"Ọe..." Khương Từ Nguyệt đau đớn ngồi sụp xuống, cuộn người lại như con tôm.
Cánh tay cậu vẫn còn bị tên Alpha đó kéo chặt giờ đến sức vùng ra cũng chẳng còn.
Mẹ kiếp! Thế giới chó chết gì đây? Toàn là lũ cuồng loạn không biết pháp luật!
"Buông ra! Tôi sắp nôn thật rồi!" Khương Từ Nguyệt căm hận trừng mắt nhìn tên Alpha trước mặt, hình như là kẻ sáng nay tỏ tình.
Alpha đó bật cười: "Ha, chẳng phải cậu phản ứng với pheromone của tôi sao? Sao lại từ chối tôi?"
"Biến! Ọe..."
Thằng ngu! Tao nôn hết lên người mày cho biết!
Khương Từ Nguyệt hoàn toàn sụp đổ. Cậu thực sự muốn mình phân hóa thành Alpha để đập hết đám ngu xuẩn này một trận cho hả giận!
Chỉ tiếc đang gần đến thời điểm phân hóa dấu hiệu Alpha lại không rõ ràng khả năng phân hóa thành Alpha xem ra không còn hy vọng.
"Tránh ra."
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Khương Từ Nguyệt quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt đen lấp lánh đầy lo lắng.
Trong khoảnh khắc ấy cậu thậm chí ngừng cả phản ứng sinh lý chỉ nhìn thấy trong đôi mắt đen nhánh kia là ánh sao lấp lánh như bóng đèn trên sông vào đêm lung linh dao động theo làn nước.
Chủ nhân của đôi mắt ấy chớp mắt vài cái sau đó đỡ cậu dậy dẫn cậu vượt qua đám đông đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Khương Từ Nguyệt nôn đến trời đất quay cuồng cả đoạn đường như mơ hồ không thật.
Chỉ đến khi rửa mặt ngẩng đầu lên khỏi vòi nước, cậu mới thấy có người bên cạnh đưa một gói khăn giấy cho mình.
Khương Từ Nguyệt nghiêng mặt nhìn anh, Alpha đó quá cao cậu đứng dựa vào bồn rửa cũng không nhìn rõ biểu cảm chỉ cảm thấy anh trầm mặc mà kiên cường.
Giống như một cây đại thụ dù không làm gì nhưng tán lá vẫn âm thầm che mưa chắn gió cho người khác.
Tóc mái Khương Từ Nguyệt ướt đẫm vẫn đang nhỏ nước dưới ánh đèn vàng nhạt hàng chân mày và đôi mắt cậu như được nhuộm màu vàng kim, môi và chóp mũi vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức mà đỏ ửng trông cực kỳ nổi bật.
Cậu không nhận khăn giấy ngược lại lại gượng gạo muốn nhìn rõ gương mặt cây đại thụ kia liền nói:
"Cúi xuống một chút, Thu Cảnh Minh."
Cây đại thụ trầm mặc kia như bị gió đè gãy lưng, cúi xuống từng chút một.
Thu Cảnh Minh cúi xuống gần hơn, nhìn cậu hỏi: "Sao rồi? Còn khó chịu không?"
Khương Tử Nguyệt nhìn vào đôi mắt kia qua lớp kính, đen như vùng chân không trong vũ trụ bao la đúng như trong mơ cậu từng thấy.
Cậu đưa tay nhận lấy khăn giấy, rút một tờ lau mặt rồi nói: "Không sao rồi, cảm ơn cậu."
Cậu đứng thẳng người, cuối cùng cũng chỉnh đốn lại bản thân.
Người phía sau lại im lặng đưa cho cậu chiếc cặp sách, Khương Từ Nguyệt thở dài trong lòng nhận lấy: "Cảm ơn."
Sau đó hai người lại quay về trạng thái không nói gì như trước.
Những ngày này Khương Từ Nguyệt bận rộn phối hợp với điều tra vụ Alpha ngu xuẩn kia. Cậu tuyệt đối không muốn bỏ qua cho tên đó cho dù phụ huynh có quỳ xuống van xin cậu cũng không mềm lòng.
Đùa à, hôm đó cậu suýt nôn lên tay mình! Loại ngu như thế đáng bị xử nặng.
Nếu cậu thực sự là Omega có khi đã phát tình tại chỗ rồi, hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Sáng nay cậu nhận được tin nhắn từ quản gia: Alpha đó đã chính thức bị cục trị an bắt đi.
Khương Từ Nguyệt không kiềm được nụ cười, quay đầu lại thì thấy người bên cạnh cũng vừa vặn quay đầu đi.
Cậu đúng là chậm hiểu thật. Trước giờ lại không nhận ra... Rõ ràng người bên cạnh cũng...
Thôi kệ, cứ giả vờ không biết đi. Một là cậu có thể đoán sai hai là đỡ phải ứng phó thêm một người.
Ở thế giới này cậu không muốn yêu đương gì cả đặc biệt là với Alpha, pheromone của họ đã đủ khiến cậu khốn đốn.
Bạn bè với Alpha cũng không thể, vẫn là câu nói đó: cậu không thể chịu được một chút pheromone nào.
Dù sao thì sau khi tốt nghiệp cậu cũng có thể tránh xa Alpha rồi vào đại học chắc chắn sẽ không học trường hỗn hợp đâu.
Nói đến thi đại học, thế giới song song này lại không quá áp lực, nghe nói từng có chiến tranh nên dân số không nhiều.
Thế nên mấy tên Alpha kia mới nhàn rỗi vậy suốt ngày theo đuôi Omega.
Nghe nói nhà nước còn khuyến khích chuyện đó nữa, vì cần tăng dân số miễn không gây chuyện thì nhà trường cũng ủng hộ yêu đương.
Khương Từ Nguyệt ở thế giới trước thành tích cũng không tệ, đến đây vẫn giữ thói quen học hành nghiêm túc. Chỉ là ở thế giới này giai cấp phân hóa rõ ràng điểm số không phải là tất cả.
Đó cũng là lý do vì sao dù gần thi đại học bạn học trong lớp vẫn thoải mái như thế. Bởi vì những người học ở ngôi trường này đều là con nhà giàu dù không học hành cũng chẳng lo không có trường để học tiếp.