Khương Từ Nguyệt: …
Cậu vẫn phải thừa nhận đúng là như vậy, dù gì cũng còn trẻ trong lòng có không ít lời muốn nói chỉ là nhiều câu cũng không cần thiết phải thốt ra.
Chỉ là giờ đây khi đứng trước một người bạn còn im lặng hơn cả mình cậu thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Hơn nữa người ta lại vừa mới giúp mình xét cả tình lẫn lý thì cũng nên là cậu mở lời trước. Nhưng mà… giờ phải nói gì đây?
“Hay là tụi mình gọi xe về nhé? Nhà cậu cũng ở khu biệt thự đó đúng không?” Khương Từ Nguyệt mở lời nếu không có chuyện gì để nói thì thôi giải tán đi cũng được...
Không cần cố gắng gượng ép.
“Được.” Thu Cảnh Minh gật đầu rút điện thoại ra.
Khương Từ Nguyệt vội nói: “Để tôi gọi xe.”
Dù sao người ta cũng vừa giúp mình, Khương Từ Nguyệt cũng không đến mức vô tâm đến vậy.
“Được.” Thu Cảnh Minh cất lại điện thoại.
Không lâu sau xe đến, hai người im lặng lên xe. Đến cổng khu biệt thự, Khương Từ Nguyệt lại cảm ơn một lần nữa rồi vẫy tay tạm biệt.
Khu biệt thự này thật sự khá rộng thế mà hai năm nay bọn họ chưa từng gặp nhau ở cổng cũng thấy kỳ lạ thật.
Cũng đúng thôi ai cũng đi xe cả mà ngồi trong xe thì đâu thấy được ai có khi gặp rồi mà chẳng biết.
Nhưng hôm nay thì khác, tài xế của cậu lại xin nghỉ. Còn Thu Cảnh Minh thì sao? Sao anh cũng không có xe đón?
Cậu thật ra cũng từng nghe chuyện về nhà họ Thu, trong trường lan truyền rằng Thu Cảnh Minh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thu chắc chắn rất giàu vì nhà họ Thu là gia tộc giàu nhất thế giới này mà.
Lúc mới đến thế giới này, Khương Từ Nguyệt từng nghi ngờ nơi đây là một quyển tiểu thuyết bởi vì có mấy đại gia tộc mà Thu Cảnh Minh lại là con trai duy nhất của nhà họ Thu bình thường kiểu nhân vật như vậy nếu không phải nam chính thì cũng là nam phụ.
Nhưng sau thời gian quan sát cậu thấy Thu Cảnh Minh ở trường cực kỳ khiêm tốn hoàn toàn không giống người có “kịch bản” hay “tình tiết” đặc biệt gì.
Anh lúc nào cũng đeo kính gọng đen so với những Alpha khác để lộ trán, tự tin, rạng rỡ thì thực sự quá mờ nhạt đến mức khi bầu chọn nam thần trong trường cũng không ai để ý đến.
Anh chỉ vì thân thế mới có chút danh tiếng trên diễn đàn trường còn chưa nổi bằng Khương Tử Nguyệt.
Còn Khương Từ Nguyệt nổi tiếng vì lý do gì... cậu không muốn nhắc lại. Chỉ cần nhìn thêm một cái cũng đã thấy buồn nôn rồi.
Hôm nay cậu thật sự quá khó chịu về đến nhà là lập tức đi tắm, bộ quần áo mặc trên người cũng vứt đi luôn.
Không phải vì cậu xa xỉ mà thật sự không thể ngửi nổi mùi hoa nhài.
Buổi tối cậu cảm thấy vùng da sau gáy hơi đau âm ỉ, bác sĩ gia đình nói đó là dấu hiệu tiền phân hoá, cũng đúng thôi vì sắp đến sinh nhật mười tám tuổi của cậu rồi.
Hiện giờ cậu luôn mang theo thuốc ức chế trong túi phòng khi không may phân hoá thành Omega cậu cũng không muốn phát tình ngay tại chỗ.
Nói chứ lỡ sau này ngửi thấy mùi pheromone của chính mình mà nôn thì sao? Vừa phát tình vừa nôn, cảnh đó thật sự quá kinh khủng cậu không dám tưởng tượng luôn.
Nếu bắt buộc phải trở thành Omega thì mùi cậu còn thấy ưng được chắc là... mùi nước hoa lục thần. Trước đây hay ngửi thấy rất tỉnh táo nếu thật sự phải có pheromone cậu hy vọng nó có mùi nước hoa lục thần.
Chỉ là thế giới này hình như không có loại nước hoa đó. Cũng chưa từng nghe nhân vật chính tiểu thuyết nào có pheromone mùi đó đúng là dị biệt thật.
Chỉ còn biết cầu nguyện phân hoá thành Beta thôi.
Tuần mới bắt đầu. Ông quản gia nghe nói hôm thứ sáu bạn cùng bàn đã giúp đỡ cậu nên đặc biệt nhờ đầu bếp pha một chai trà sữa đặc biệt bảo cậu mang đến trường mùi vị rất đặc biệt.
Khương Từ Nguyệt cũng thấy rất ngon, cậu không từ chối tấm lòng của ông quản gia, người trong nhà dường như đều chăm sóc cậu từ nhỏ biết cậu không có bạn bè nên mới đặc biệt quan tâm như vậy.
Cậu cũng không muốn phụ lòng tốt của họ. Nếu Thu Cảnh Minh không muốn uống thì cậu sẽ uống hết.
Hôm nay cậu đến lớp sớm hình như Thu Cảnh Minh còn chưa đến, cậu lấy trà sữa ra uống vài ngụm. Còn chưa uống hết thì đã có một người đứng trước mặt cậu tự mình mở miệng nói: “Khương Từ Nguyệt tôi thích cậu. Cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn tối.”
Bạn cùng lớp đều đã quen với cảnh này rồi. Cậu còn chưa kịp nói gì thì lớp trưởng đã đứng bật dậy.
“Bạn học này, xin đừng tùy tiện vào lớp người khác. Nếu bạn không ra ngoài, tôi sẽ đi tìm giáo viên đấy.” Cô gái tóc dài lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Alpha cao lớn kia.
Nói thật thì lớp trưởng vốn là một cô gái rất dịu dàng nhưng mấy năm nay bị đám Alpha làm phiền đến mức bắt đầu trở nên cáu bẳn.
Khương Từ Nguyệt đương nhiên cũng không để cô ấy phải lên tiếng một mình, cậu trực tiếp nói:
“Không rảnh, khỏi cần, mời rời đi.”
Alpha kia vẫn không buông tha: “Khương Từ Nguyệt, tôi có chuyện muốn nói với cậu. Cậu không thể cho tôi một cơ hội sao? Tôi thật sự rất thích cậu.”
Khương Từ Nguyệt thở dài: “Cút ra ngoài.”
Vừa dứt lời mấy bạn học trong lớp lập tức có thêm dũng khí cùng nhau lôi Alpha kia ra khỏi lớp.
Hầu hết Alpha trong lớp đều từng tỏ tình với Khương Từ Nguyệt nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì quá lớn dù sao nếu gây rối thì sẽ bị chuyển lớp. So với vậy ở cùng một lớp được ngày ngày nhìn thấy mỹ nhân vẫn tốt hơn.
Bọn họ đều tin rằng: “Gần nước thì được cá”, chỉ cần Khương Từ Nguyệt phân hoá thành Omega nhất định sẽ sinh ra sự phụ thuộc với Alpha. Mà ai biết được đến lúc đó người được chọn có thể chính là mình?
Chuyện nhỏ đó nhanh chóng qua đi, gần đến giờ vào học thì Thu Cảnh Minh mới đến lớp.
Khương Từ Nguyệt lấy ly trà sữa vẫn còn đá ra: “Cậu muốn uống không? Tôi mang từ nhà đến đấy.”
Cậu không giải thích nhiều, nói nhiều lại phiền.
Thu Cảnh Minh nghiêng đầu nhìn cậu, gật đầu nhận lấy trà sữa: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn, phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng.” Khương Từ Nguyệt đáp.
Hai người cùng uống trà sữa, không ai nói thêm gì nữa. Khương Từ Nguyệt vừa rồi thật ra có phát hiện quầng thâm dưới mắt Thu Cảnh Minh rất rõ, không biết tối qua anh làm gì… Nhưng dù sao cũng không quá thân thiết cậu cũng không tiện hỏi.
Một ngày bình lặng lại trôi qua và rồi tan học lại đến.
Có lẽ vì sắp tốt nghiệp rồi, khoảng thời gian này số người tỏ tình với Khương Từ Nguyệt tăng theo cấp số nhân. Mỗi buổi tan học đều như một chương trình biểu diễn định kỳ vậy.