Cậu cảm thấy công tác chăm sóc sức khỏe tâm lý cho thanh thiếu niên ở thế giới này thật sự rất tốt, nếu không thì làm sao ai nấy đều tự tin đến thế, chẳng ai tỏ vẻ tự ti cả.
Nhưng cũng khó mà nói chắc bởi cậu tiếp xúc với quá ít người.
Cậu tự động "chặn" Alpha và Omega, Beta thì cũng không chủ động bắt chuyện với cậu, mà bản thân cậu cũng là người ít nói nên ở trường cậu gần như cô lập chẳng có mấy ai thân thiết.
Lúc cậu vừa đến đây mới học lớp 10, giờ đã sắp tốt nghiệp cấp ba vậy mà suốt cả quãng thời gian đi học chẳng kết bạn nổi với ai thật là hiếm có. Đến cả bạn cùng bàn cũng chưa nói được mấy câu.
Nói mới nhớ, bạn cùng bàn của cậu dường như cũng là một Alpha. Cậu chưa từng hỏi nhưng anh quá cao, mà ở thế giới ABO này cao như thế thường chỉ có Alpha mới đạt được.
Tuy nhiên người đó là một Alpha khá bình thường, trầm mặc ít nói ngày nào cũng đeo kính gọng đen đến nỗi Khương Tử Nguyệt còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt người ta.
Đó là một người lịch sự nên ấn tượng của Khương Từ Nguyệt với anh không tệ.
Vì anh luôn dán miếng ngăn mùi pheromone cẩn thận chưa từng khiến Khương Từ Nguyệt chóng mặt lần nào điều đó khiến cậu rất biết ơn.
Chiều thứ sáu, tàu điện ngầm vô cùng đông đúc nhưng cũng may mắn là không xảy ra chuyện gì. Sau khi xuống tàu, Khương Từ Nguyệt cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, cậu tháo khẩu trang ra, ném vào thùng rác gần đó.
Nhà cậu ở khu biệt thự, nơi này ngược lại không có phố xá sầm uất, hai bên đường chỉ có cây xanh hầu như không có hàng quán trên đường cũng chỉ có vài người lác đác lướt qua nhau.
Người thì ít nhưng xe thì nhiều.
Khương Từ Nguyệt đang nghịch điện thoại, ban đầu cũng chẳng để ý lắm cho đến khi một chiếc xe dừng lại phía trước, tài xế mở cửa bước xuống vừa gọi điện thoại vừa đi quanh xe.
Có vẻ xe bị trục trặc?
Khương Từ Nguyệt chẳng quan tâm định bụng vòng qua đó đi tiếp.
Nhưng cậu chưa kịp đi được hai bước thì từ trong xe đã xộc ra một mùi pheromone nồng nặc đến chết người, chắc chắn là có Omega đang lên cơn động dục trong xe!
Khốn thật, cậu đời này chẳng muốn ngửi thấy mùi hoa nhài nữa đâu! Lần trước ở trường có người phát tình đã khiến cậu phải "cạch mặt" cả mùi hoa hồng rồi, sao toàn gặp mấy chuyện xui xẻo thế này chứ?
“Ọe…” Khương Từ Nguyệt đeo ba lô, lùi lại phía sau, tranh thủ lúc mình còn có thể đi được thì nhanh chóng tránh xa khỏi hiện trường.
Cậu ôm chặt miệng, gắng gượng chịu đựng cơn buồn nôn, mắt đỏ hoe cả lên.
“Ọe…” Dạ dày quặn thắt khiến cậu khó chịu muốn chết nhưng quanh đây chẳng có nhà vệ sinh, cậu đành quay lại chỗ thùng rác khi nãy.
Nói thật với cái mũi nhạy cảm của cậu thì việc nôn trong thùng rác chẳng khác nào một cực hình, đủ thứ mùi xộc vào khiến cậu tê liệt cả người, nước mắt cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không ngừng rơi.
Cậu không dám nhìn kỹ nếu không bị đòn kép cả thị giác lẫn khứu giác thì chắc sẽ ám ảnh suốt đời mất…
Thực ra buổi trưa cậu cũng không ăn gì mấy chỉ húp một bát canh. Giờ nôn sạch sẽ những gì còn lại trong dạ dày đến lúc nôn ra nước chua rồi thì…
Thế mà vẫn chưa đủ xa khỏi hiện trường, mùi hoa nhài vẫn còn đậm đặc xộc vào mũi, Khương Từ Nguyệt vừa hít một hơi là lại buồn nôn…
Có khi hôm nay cậu chết vì nôn mất thôi…
Chiếc xe kia lại còn bị hỏng không biết bao lâu nữa mới xử lý xong, cậu biết làm sao giờ?
Hay là gọi quản gia đến đón nhỉ?
Giờ trong miệng cậu toàn mùi ghê tởm, người thì không còn sức đi tiếp chỉ muốn chết quách đi…
Khương Từ Nguyệt lại nôn ra một ngụm nước chua, giờ thì chẳng còn gì để nôn nữa chỉ có thể khô cả cổ mà gồng lên, nước mắt rơi lả chả làm ướt cả hàng mi.
“Cầm lấy.”
Ngay khi cậu đang tuyệt vọng về cuộc đời thì bên cạnh đột nhiên có một bàn tay đưa tới, trong tay là một chai nước suối.
Khương Từ Nguyệt: ?
Thật sự là mưa đúng lúc khô hạn!
Cậu tròn mắt, chẳng kịp nói gì vội chụp lấy chai nước uống một ngụm lớn rồi súc miệng liên tục.
Cuối cùng cũng thoát khỏi mùi ghê tởm trong miệng, cậu mở mắt ra lại thấy người kia còn đưa thêm một gói khăn giấy.
Thật chu đáo quá đi mất!
Khương Từ Nguyệt nhận lấy lau miệng sau đó đứng thẳng dậy cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái thùng rác kia…
“Thu Cảnh Minh?” Khương Từ Nguyệt quay đầu nhìn người bên cạnh, cực kỳ kinh ngạc.
Tuy cậu chưa từng nhìn rõ mặt bạn cùng bàn nhưng cái kính gọng đen đặc trưng kia thì cậu vẫn nhớ chút chút: “Sao cậu lại ở đây?”
Đối phương cúi mắt, không rõ là đang nhìn cậu hay nhìn đất. Không còn cách nào khác, Alpha cao thật đấy là sự thật khách quan.
“Nhà tôi ở gần đây.” Alpha điềm tĩnh trả lời.
Khương Từ Nguyệt nhìn anh một cái rồi vẫy tay: “Đi với tôi, tránh xa chỗ đó một chút, có Omega đang phát tình trong xe đấy chúng ta đổi đường đi!”
Cậu nói xong thì tự đi trước vì lại ngửi thấy mùi hoa nhài nồng nặc thật sự không muốn ói thêm nữa.
Đi một đoạn khá dài Khương Từ Nguyệt vẫn không quay đầu lại. Cho đến khi dừng dưới một tán cây cậu mới dừng bước.
Cậu quay lại mới phát hiện Alpha cao lớn ấy đã lặng lẽ đi theo cậu suốt đường không phát ra chút âm thanh nào, đúng là có thể làm đặc vụ được rồi…
“Cảm ơn cậu, Thu Cảnh Minh.” Khương Từ Nguyệt nhìn Alpha nói.
Anh thật sự quá cao, Khương Từ Nguyệt cao một mét tám mà đứng cạnh còn như người tí hon.
Cậu không nhìn rõ biểu cảm của Alpha bèn leo lên bệ đá bên cạnh gốc cây cuối cùng cũng có thể nhìn xuống Alpha từ trên cao.
Thế nhưng đối phương vẫn chẳng có biểu cảm gì chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Không cần cảm ơn.”
Tiện tay đẩy gọng kính to đùng trên mặt.
Khương Từ Nguyệt lâu rồi không nói chuyện với ai nhất thời cũng không biết nên nói gì. Người trước mặt còn kiệm lời hơn cả cậu nên không khí lại càng ngượng ngập.
Thực ra cậu không phải không thích nói chuyện, ở thế giới trước cậu cũng có hai người bạn thân là do đối phương cứ dính lấy cậu luyên thuyên mãi cậu mới quen thân được.
Thân rồi thì cậu cũng nói nhiều hơn chút, bạn bè còn bảo cậu “trầm mà lầy”, ngoài mặt vô cảm chứ trong bụng thì lắm lời cứ như đang tự bình phẩm cả thế giới.