Rõ ràng, đây là món quà mà Thẩm Diên cố tình chuẩn bị để xin lỗi Hứa Yểu.
Không phải lần đầu anh tặng cô những món quà đắt tiền như thế.
Mỗi lần vì công việc mà lỡ hẹn với cô, hoặc mỗi lần mẹ anh – bà Thẩm – tỏ thái độ khó chịu với cô, Thẩm Diên đều lập tức dùng quà để chuộc lỗi. Vừa là phép lịch sự của một người đàn ông, vừa là cách để anh viện cớ giúp đỡ cô một cách kín đáo...
Có lúc Hứa Yểu nhận, cũng có lúc từ chối. Tiêu chuẩn của cô rất rõ ràng: chỉ nhận khi cảm thấy mình đủ khả năng đáp lại một món quà tương xứng.
Với ngần ấy kinh nghiệm, Thẩm Diên đã quá hiểu cô. Anh biết Hứa Yểu sẽ không nhận những món đồ vượt quá khả năng của mình, vì vậy mỗi lần muốn tạo bất ngờ, anh đều chọn những thứ nhỏ xinh, vừa tầm.
Lần này, món quà xa xỉ mà anh chọn rõ ràng là do bị cô từ hôn khiến mất bình tĩnh. Anh đang cố ép một lần xem cô có nhận không.
Hứa Yểu cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương, dù chỉ là một vết nhẹ.
Tình yêu thì có thể xuất phát từ cảm xúc, nhưng hôn nhân cần sự cân bằng về vị thế và điều kiện.
Có lẽ, lý do thật sự khiến cô chọn chia tay không phải chỉ vì thái độ của mẹ Thẩm, mà vì cô quá tỉnh táo. Tỉnh táo đến mức không thể tự lừa dối mình rằng khoảng cách giữa cô và Thẩm Diên không tồn tại.
Kể cả nếu họ có cưới nhau, với tính cách của cô, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ ngày càng gượng gạo.
Hứa Yểu hít sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nói:
“Thẩm Diên, anh thông minh như vậy chẳng lẽ không hiểu vì sao em lại muốn chia tay? Chúng ta kết thúc lúc này, ít ra vẫn giữ được một chút thể diện. Từ giờ đừng đến công ty tìm em nữa. Em đã kết hôn rồi, em không muốn chồng mình phải khó chịu.”
Thẩm Diên bật cười nhẹ:
“Em thật sự kết hôn? Trong thời gian ngắn thế mà đã tìm được người phù hợp? Yểu Yểu, em nói dối vụng về quá.”
Nhà họ Hứa phá sản, ông Hứa Khánh Hoa cũng đã qua đời. Hứa Yểu tuy không còn hào nhoáng như xưa, nhưng trong xương tủy cô vẫn là "đại tiểu thư" Hứa Yểu – người luôn tự tin và kiêu hãnh.
Trong tình cảnh vội vã thế này, lấy đâu ra một người khiến cô tin tưởng đến mức quyết định gắn bó cả đời?
Nếu chỉ là một cuộc dạo chơi cảm xúc thì còn đỡ. Nhưng nếu cô thực sự kết hôn chỉ để tránh anh, Thẩm Diên cảm thấy không cam lòng.
Anh đứng dậy trước, giọng lạnh đi:
“Chờ khi em bình tĩnh lại, chúng ta nói tiếp.”
…
Thẩm Diên xác định được rằng Hứa Yểu vẫn đang làm việc như thường, cũng không quá vội vàng ép cô.
Ngày trước khi Hứa Yểu vẫn là cô tiểu thư nổi bật của giới thượng lưu, trái tim Thẩm Diên hoàn toàn đặt cả vào cô. Không phải vì anh ham tiền hay muốn bám víu gì – nhà họ Thẩm đâu có nghèo. Anh thích cô, đơn giản vì lúc đó Hứa Yểu thật sự quá rực rỡ.
Nếu khi ấy anh không giữ chặt cô, thì e rằng người khác đã cướp mất.
Thẩm Diên thừa nhận: hiện giờ, cảm xúc của anh dành cho Hứa Yểu không còn mãnh liệt như trước.
Một phần là vì những đối thủ tiềm năng đã lùi bước sau khi nhà họ Hứa sụp đổ. Một phần khác là do tình yêu sau nhiều năm dần phai bớt lửa nồng.
Anh cũng đã trưởng thành hơn, hiểu rằng tình yêu không phải điều quan trọng nhất trong đời. Anh còn sự nghiệp cần tiếp quản, còn những lý tưởng đang muốn thực hiện. Anh không thể suốt ngày xoay quanh chuyện yêu đương như thời thanh xuân.
Thẩm Diên rời đi, mang theo lễ vật tặng Hứa Yểu và cả hai chiếc nhẫn đính hôn.
Anh muốn để Hứa Yểu tự mình suy nghĩ cho kỹ.
Trước khi Hứa Yểu xác định rõ ràng vị trí và tình cảm của mình, Thẩm Diên chọn cách giữ khoảng cách.
Hứa Yểu nhìn theo bóng lưng anh, khẽ nhíu mày.