Thẩm Diên vẫn chưa thật sự hiểu cô, còn Hứa Yểu thì lại hiểu anh rất rõ. Cô biết Thẩm Diên vốn có chút kiêu ngạo. Nếu không có bằng chứng cụ thể, anh tuyệt đối sẽ không tin cô đã kết hôn.
Mà giờ, Hứa Yểu thật sự không có gì để chứng minh.
Cô và Cố Tuấn đăng ký kết hôn quá vội, thậm chí chưa kịp mua nhẫn cưới. Chẳng lẽ ngày nào cô cũng phải mang giấy đăng ký kết hôn theo người để đi giải thích với từng người sao?
Chuyển ra ngoài sống cùng Cố Tuấn, coi như là một cách chứng minh.
Hứa Yểu sốt ruột quay lại căn hộ đang thuê, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Đúng lúc đó, tổ trưởng lại gọi đến, tò mò hỏi cô và Thẩm Diên có quan hệ thế nào.
“Thẩm tiên sinh đó không phải chính là vị hôn phu thần bí, chỉ thấy bóng mà không thấy người của em đấy chứ?”
“Tổ trưởng à, tin tức của chị lỗi thời quá rồi. Em và Thẩm Diên đã hủy hôn ước rồi, giờ anh ấy chỉ là "người từng đính hôn" với em thôi.”
Ở đầu dây bên kia, tổ trưởng tiếc rẻ thay Hứa Yểu:
“Hủy hôn ước? Ai là người đề nghị?”
“Em.”
Tổ trưởng hít vào một hơi rõ dài: “Em cũng không biết quý phúc quá rồi đó!”
Với nhan sắc như Hứa Yểu, tìm một người chồng có tiền thì không khó. Nhưng đàn ông như Thẩm Diên – vừa có tiền vừa có ngoại hình – thật sự không có nhiều. Hứa Yểu tìm được người như thế, sao lại buông tay?
Hứa Yểu không muốn nói nhiều, chỉ bảo ngày mai sẽ đi làm đúng giờ.
Tổ trưởng tiếc hùi hụi: “Không muốn làm phu nhân nhà giàu thì cũng không cần hăng say tăng ca dữ vậy chứ?”
Hứa Yểu sửa lại: “Em tăng ca là vì có lương.”
Câu nói ấy khiến tổ trưởng trong đầu tưởng tượng ra hàng loạt bi kịch máu chó nhà giàu – kiểu: chẳng lẽ làm vợ giàu còn thua đi tăng ca được tiền?
Tăng ca mà không bị ràng buộc mới là nỗi đau của tất cả dân văn phòng, tổ trưởng cũng hết lời khuyên nhủ:
“Vậy mai đi làm đúng giờ đấy nhé!”
…
Không bị người yêu cũ làm phiền, Hứa Yểu nhanh chóng thu dọn xong hành lý rồi chuyển đến khu Thịnh Hải Hoa Viên.
Trên đường đi, cô nghĩ ra đủ kiểu lời chào hỏi mở đầu.
Tính cách của Cố Tuấn lúc nóng lúc lạnh, nhìn qua cũng không dễ gần. Làm vợ người như vậy, dù chỉ để bản thân sống thoải mái hơn một chút, thì mối quan hệ cũng không thể để căng thẳng quá mức.
Không ngờ, dù đã chuẩn bị tinh thần đủ kiểu, Cố Tuấn lại không có ở nhà.
Hứa Yểu gọi điện cho anh, anh không bắt máy.
Sau đó mới nhắn lại một tin: “Anh đang tăng ca.”
Cô trả lời: “À… Em chỉ định hỏi là em nên ở phòng nào thôi.”
Nhà Cố Tuấn không thiếu phòng ngủ, nhưng lại thiếu hơi người.
Hứa Yểu nhìn mãi vẫn không đoán được phòng nào là của anh, thậm chí còn nghi ngờ bình thường anh chẳng ở đây tí nào.
“Em chọn đại một phòng đi.” – anh nhắn lại.
Cố Tuấn trả lời tin nhắn rất ngắn gọn, càng khiến Hứa Yểu chắc chắn suy đoán của mình đúng – anh thật sự không thường xuyên ở căn hộ này.
Cô tự giác, không muốn làm phiền người khác nên đã chủ động để lại phòng ngủ chính cho Cố Tuấn.
Ngoài hai phòng ngủ, căn hộ còn một phòng làm việc và một phòng tập gym.
Hứa Yểu không định tranh phòng làm việc với Cố Tuấn, nhưng cô muốn nói chuyện với anh về quyền sử dụng phòng gym.
Trước đây thuê nhà, cô thường dựng góc quay ở một góc phòng khách. Bây giờ sống chung, chuyện thay đồ hay làm việc ở phòng khách sẽ rất bất tiện, nên cô muốn có một không gian làm việc riêng tư.
Những chuyện kiểu này, tốt nhất là nói trực tiếp.
Hứa Yểu gửi tin nhắn hỏi anh có về nhà tối nay không. Nhưng tin nhắn gửi đi mãi vẫn không thấy hồi âm.
Biết anh làm ở công ty lớn, lại giữ vị trí kỹ sư cấp cao, chắc chắn rất bận, nên cô cũng không chờ nữa mà bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình trước.