“Yểu Yểu, con chỉ cần chuyên tâm vẽ tranh, mọi chuyện còn lại cứ để bố lo!”
Khi ấy, ai mà ngờ được nhà họ Hứa rồi sẽ phá sản?
Hứa Yểu không thể trở thành họa sĩ, đành lấy nền tảng hội họa làm việc tại công ty quảng cáo, làm giám đốc mỹ thuật. Công bằng mà nói, mức lương của cô thuộc dạng ổn trong số những người cùng tuổi. Dù không thể sống xa hoa, nhưng đủ nuôi bản thân.
Chỉ tiếc, cô đâu chỉ nuôi bản thân. Trên lưng còn gánh một món nợ khổng lồ do cha để lại. Với số tiền lương đó, sống thì đủ, trả nợ thì không. Cô đành vừa tiết kiệm từng đồng, vừa tìm cách kiếm thêm.
Sau hai năm cố gắng, thu nhập từ công việc làm thêm của Hứa Yểu đã vượt xa tiền lương chính… Nhưng dù vậy, cô vẫn không thể bỏ công việc ở công ty quảng cáo. Việc làm thêm tuy có lời nhưng không đủ ổn định!
Khi Hứa Yểu hối hả chạy đến công ty, người trưởng nhóm đã gọi điện giục liên tục thì lại chẳng thấy đâu. Thay vào đó, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở chỗ làm của cô – và anh ta đã đợi khá lâu.
Bốn mắt chạm nhau, Hứa Yểu không nói lời nào, quay đầu bỏ đi ngay lập tức.
“Yểu Yểu!”
Thẩm Diên đứng dậy, nắm lấy tay cô:
“Chúng ta nói chuyện một chút.”
Hứa Yểu không trách trưởng nhóm đã lén lút sắp xếp cuộc gặp này. Dù sao nhà họ Thẩm cũng là một trong những khách hàng lớn của công ty, khó mà từ chối được yêu cầu từ phía ông Thẩm.
Cô không có phòng làm việc riêng, đồng nghiệp xung quanh thì ai nấy đều dựng tai hóng chuyện. Hứa Yểu gỡ tay khỏi Thẩm Diên, chỉnh lại ống tay áo:
“Được, mình ra chỗ khác nói chuyện.”
Một đồng nghiệp nam lấy hết can đảm hỏi cô có cần giúp không. Hứa Yểu lắc đầu:
“Cảm ơn, đây là chuyện cá nhân, em xử lý được.”
Cậu đồng nghiệp ấy có phần tiếc nuối.
Từ trước đến nay, Hứa Yểu chưa từng giấu chuyện mình có hôn ước, nhưng đồng nghiệp vẫn chưa ai từng gặp Thẩm Diên. Nhiều người còn nghi ngờ cô bịa ra vị hôn phu cho có. Hôm nay Thẩm Diên đích thân đến công ty, có người tò mò hỏi, anh liền giới thiệu mình chính là hôn phu của Hứa Yểu.
Thế là mấy anh chàng thầm thích Hứa Yểu lập tức “vỡ mộng” tập thể.
Vài phút sau, Hứa Yểu và Thẩm Diên ngồi trong một quán cà phê. Vẫn là góc bàn quen thuộc, nơi trước đây cô từng nói rõ mọi chuyện với Ôn Ý Ý. Giờ thì đến lượt cô phải nói rõ với Thẩm Diên.
Phục vụ vừa mang cà phê lên, Thẩm Diên đã đẩy một chiếc hộp nhung đỏ đến trước mặt cô.
“Yểu Yểu, em để quên nhẫn ở nhà anh.”
Hôm đó Hứa Yểu đã trả lại nhẫn, nhưng Thẩm Diên lại cố tình nói cô quên lấy, rõ ràng là không chấp nhận việc cô chủ động huỷ hôn.
Cô cũng đã đoán trước điều này.
Nếu Thẩm Diên dễ dàng chấp nhận chia tay, thì Hứa Yểu đã chẳng cần vội vàng làm đám cưới chớp nhoáng với Cố Tuấn.
Thẩm Diên bề ngoài dịu dàng, nhưng thực chất rất cứng đầu. Đặc biệt là mấy năm gần đây, khi anh dần tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Thẩm, khí chất của người đứng đầu ngày một rõ rệt – nói một là một, không chừa đường lui.
Thẩm Diên có cách sống của anh, Hứa Yểu cũng có lập trường của mình.
“Chúng ta quen nhau mười năm, em tin là anh hiểu con người em. Thẩm Diên, chấp nhận đi, em và anh đã hủy hôn.”
Thẩm Diên nhíu mày:
“Đính hôn thì phải hai người cùng đồng ý. Vậy mà từ hôn lại chỉ cần một bên tự quyết? Yểu Yểu, anh không đồng ý hủy hôn.”
Hứa Yểu định nói thật việc mình đã kết hôn, nhưng Thẩm Diên lại hạ thấp giọng, thái độ dịu đi, ngữ khí chân thành:
“Có phải mẹ anh lại nói gì khiến em buồn? Tính bà là thế, em đừng để bụng.”
Vừa nói, anh vừa đặt thêm một chiếc hộp nữa lên bàn. Nhìn logo trên đó – là một thương hiệu xa xỉ mà hiện tại Hứa Yểu không còn đủ khả năng mua nổi.