Đột nhiên, Cố Tuấn mất hết hứng thú với cô.
“Em gọi xe về được không? Anh chợt nhớ ra cần ghé công ty một lát.”
Cố Tuấn đạp phanh xe.
Hứa Yểu nhìn cột mốc bên đường:
“Chỗ em ở với công ty anh là hai hướng ngược nhau…”
“Đi vòng lại thì cũng hơi mất thời gian. Đưa em về xong anh sẽ trễ mất.”
Hứa Yểu cảm thấy rõ cuộc trò chuyện giữa hai người đang tiến triển tốt đẹp, vậy mà Cố Tuấn bỗng nhiên đổi thái độ, khiến cô có phần sững sờ.
Nơi này vẫn còn ở ngoại thành, vậy mà Cố Tuấn lại bảo cô tự bắt xe về – đúng là chẳng chút ga-lăng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vừa mới mất người thân, tâm trạng thất thường cũng là chuyện dễ hiểu. Thế nên cô quyết định không chấp nhặt.
Nếu người có thái độ như vậy là Thẩm Diên thì có khi cô đã giận thật.
Nhưng giữa cô và Cố Tuấn đâu có tình cảm gì. Chỉ cần anh đóng vai một “tấm khiên” đủ tốt, cô cũng chẳng đòi hỏi gì thêm.
“Được rồi.”
Hứa Yểu cũng không còn giữ vẻ nhiệt tình như ban nãy nữa, mở cửa xe bước xuống.
Giờ công nghệ phát triển, không như ngày trước phải nhờ người cho đi nhờ.
Chỉ vài thao tác đơn giản, cô đã gọi được xe qua ứng dụng.
Nhìn con số hiện lên trong phần mềm gọi xe, Hứa Yểu thấy xót cả ruột.
Bình thường cô chẳng bao giờ nỡ tiêu tiền để đi xe công nghệ, vậy mà hôm nay lại tự rút ví không chớp mắt. Đúng là tốn kém thật sự!
Lý trí thì bảo đừng so đo với Cố Tuấn, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thất vọng. Vài ngày qua, chẳng lẽ cô bị mù mắt sao, lại có lúc nghĩ Cố Tuấn là người không tệ?
Khi về tới căn phòng trọ, Hứa Yểu cũng nguôi giận phần nào.
Ba năm qua, cô vốn có thể sống yên ổn, dựa vào Thẩm Diên mà giữ được cuộc sống tiểu thư. Nhưng cô không làm vậy. Cô chọn dựa vào chính mình. Ngay cả Thẩm Diên còn không trông cậy, vậy thì cớ gì lại muốn dựa vào một người như Cố Tuấn – người cô chẳng hiểu rõ?
Người duy nhất từng che chở được cho cô – bố – giờ đã không còn. Phần đời còn lại, Hứa Yểu chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Về đến nhà, cô đi tắm, xả hết những bực dọc còn sót lại.
Căn phòng trọ nhỏ hẹp, vài cái móc áo rẻ tiền treo đầy đồ đạc. Trên giá là mấy món trang sức lấp lánh, màu sắc sặc sỡ. Sau khi Hứa gia phá sản, toàn bộ quần áo, giày dép, túi xách, trang sức có giá trị của cô đều đem bán để trả nợ. Những thứ đang có giờ chỉ là phục trang rẻ tiền mà cô phải đầu tư để nhập vai bà thím xuyên không.
Hứa Yểu đặt lại chìa khoá nhà Cố Tuấn lên bàn, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nếu không vì lo bị nghi ngờ, cô đã chẳng buồn dọn đến ở nhà anh ta.
Đang dọn được một nửa thì cô nhận được cuộc gọi từ công ty, yêu cầu cô lập tức quay lại làm việc.
“Trưởng nhóm, em xin nghỉ phép đến ngày mai cơ mà…”
“Có việc gấp!”
Giọng trưởng nhóm chậm rãi nhưng có phần nghiêm khắc:
“Hứa Yểu, dạo gần đây em xin nghỉ ngày nào mà tôi không duyệt? Tôi tạo điều kiện cho em, thì em cũng nên nghĩ đến tình hình chung chứ.”
Đúng là tháng này Hứa Yểu xin nghỉ hơi nhiều thật. Nghe thế, cô đành ngừng dọn hành lý, quay lại công ty.
…
Hứa Yểu làm ở một công ty quảng cáo sáng tạo tại Nam Thành.
Thời cấp ba, nhà họ Hứa còn đang huy hoàng. Bố cô – ông Hứa Khánh Hoa – nghe người ta nói học khối nghệ thuật thì thi đại học dễ hơn, mà cô cũng từng có mấy năm học vẽ thời thiếu niên, thế là ông bắt cô theo khối mỹ thuật. Nhà có tiền, con gái học nghệ thuật là lựa chọn không tồi. Hứa Yểu có chút năng khiếu, cộng thêm nhà mạnh tay đầu tư vào lớp luyện thi, kết quả là cô đỗ vào một trường mỹ thuật danh giá.
Năm đó, nhà họ Hứa tổ chức yến tiệc linh đình ăn mừng thành tích của cô. Hứa Khánh Hoa uống rượu đến mặt đỏ bừng, trước mặt bao người, ông lớn tiếng nói muốn bồi dưỡng con gái thành danh họa nổi tiếng.