Chuyện Cố Tuấn lo là điều Hứa Yểu cũng đang lo. Cô cũng sợ anh bị hỏi đến lúng túng mà lòi ra hết.
Chuyện nhà họ Thẩm nghĩ gì, cô không quan tâm.
Cái cô để ý là làm sao khiến mẹ tin rằng cuộc hôn nhân này là thật. Chỉ có như vậy thì mẹ cô mới không vì lo lắng mà vội vàng gả cho ông Ôn Chí Thành.
“Nhà em phá sản ba năm trước rồi. Ba em mất tích ngoài biển quốc tế, sau hai năm tìm không ra, cảnh sát mới ra thông báo tử vong. Sau đó mẹ em có mối tình mới, giờ cũng sắp tái hôn. Còn em thì, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm ở một công ty quảng cáo, đồng thời có làm thêm…”
Hứa Yểu nói đơn giản về hoàn cảnh của mình, cả việc cô đã ký thỏa thuận trả nợ với các chủ nợ, cũng như lý do chia tay Thẩm Diên. Cô không giấu gì Cố Tuấn.
Nhớ lại việc mẹ Thẩm từng rất ghét cô vì công việc làm thêm – cho rằng nghề quay clip mặc đồ xuyên không là kiểu làm màu, không đứng đắn – Hứa Yểu bèn nói thẳng luôn: “À đúng rồi, anh có để ý không nếu nghề phụ của em là làm chủ kênh hóa thân cổ trang?”
Những gì cô nói khớp hoàn toàn với thông tin mà Cố Tuấn vừa điều tra.
Anh thử dò hỏi: “Làm dạng lộ mặt trên mạng hả? Nếu anh thấy không hợp, em có dừng lại không?”
Hứa Yểu lắc đầu: “Có vài nội dung thì phải lộ mặt. Nhưng em mong anh đừng quá để tâm. Em đã ký giấy nợ mới với chủ nợ rồi, em cần kiếm nhiều tiền để trả hết.”
Thấy Hứa Yểu không hề nói theo ý mình, Cố Tuấn bỗng thấy khó đoán.
Nếu cô là gián điệp thương mại do nhà họ Thẩm cài tới, thì lẽ ra cô phải nịnh anh, cố làm anh vui mới đúng.
Nhưng cũng có thể đây là kiểu “thả lỏng để bắt chặt”?
“Chỉ cần nội dung em đăng không quá giới hạn là được. Anh không phản đối.”
Cố Tuấn rộng rãi khiến Hứa Yểu không nhịn được bật cười:
“Cảm ơn anh đã thông cảm.”
Ánh mắt Cố Tuấn khẽ lay động.
Nụ cười của Hứa Yểu vẫn có sức hút như ngày nào, chỉ một cái nhếch môi đã khiến anh thoáng chốc như lùi về mười năm trước – khi Hứa Yểu còn là cô gái rạng rỡ, sống động.
“Giờ em đã hiểu rõ tình hình của anh, còn anh thì chưa biết gì về em cả. Mười năm trước em đậu Đại học Đông Thành, sau khi tốt nghiệp thì vào làm ở một công ty công nghệ. Hiện tại do yêu cầu mở rộng nên em được điều về chi nhánh Nam Thành. Một nửa là nhờ cố gắng, một nửa cũng nhờ may mắn, giờ coi như cũng đủ sống.”
Lúc dừng đèn đỏ, Cố Tuấn tranh thủ “tạo” cho mình một thân phận mới – kỹ sư cấp cao của một công ty công nghệ tên “Hoa Lẫn Nhau”.
Thân phận này rất khớp với chuyên ngành đại học của anh, cũng hợp lý với việc anh có thể mua được nhà trong khu Thịnh Hải Hoa Viên.
Nếu Hứa Yểu thật sự là người Thẩm gia cài vào để dò xét anh, thì cô hẳn đã biết rõ thân phận thật sự của anh rồi. Thế nên, cái vỏ bọc mà anh dựng lên trong mắt cô chẳng khác gì một trò cười.
Cố Tuấn âm thầm chờ xem cô có sơ hở nào không. Nhưng trên mặt Hứa Yểu chỉ hiện lên vẻ ngưỡng mộ:
“Dạo này Hoa Lẫn Nhau phát triển mạnh thật đấy. Em từng thấy mấy bài đăng lương tháng của nhân viên công ty anh trên mạng. Không ngờ anh lại làm ở đó!”
Cố Tuấn xuất thân nghèo khó, nay lại leo được lên vị trí kỹ sư cấp cao trong một công ty công nghệ lớn. Với Hứa Yểu, điều đó đáng để nể phục thật sự!
Cô ngưỡng mộ anh là thật. Nhưng Cố Tuấn lại không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô.
Nếu không phải Hứa Yểu diễn quá giỏi, thì có khi cô thật sự không biết chuyện gì.
Lẽ nào chỉ là trùng hợp?
Hay Thẩm gia vì sợ mất anh nên cố tình cử Hứa Yểu đến mà không nói cho cô biết gì?