Lâm Mỹ Nhàn chỉ biết cười buồn:
– Chí Thành, chuyện của Yểu Yểu đang rối tung cả lên, em làm mẹ mà còn chẳng lo nổi cho nó, giờ đâu còn tâm trí mà tổ chức hôn lễ? Chuyện của chúng ta, đành để sau này rồi tính tiếp...
Ôn Chí Thành quay lại, nghiêm mặt quát lớn:
– Con đừng lúc nào cũng nhìn dì Lâm bằng ánh mắt xấu xa như thế! Còn Hứa Yểu nữa, sau này con và nó là chị em, con nên quan tâm tới nó, chứ không phải ngồi đó cười cợt!
Ôn Ý Ý tức đến đỏ mặt:
– Được rồi, ai cũng tốt, chỉ có con là người xấu!
Ngay từ khi nghe tin Hứa Yểu và Thẩm Diên chia tay, Ôn Ý Ý đã cười cợt không ít. Trong mắt cô, Hứa Yểu tự làm tự chịu, đáng bị người khác chê cười.
Cô tin chắc hai mẹ con nhà kia đang giở trò. Hứa Yểu dùng chuyện từ hôn để ép Thẩm Diên, còn Lâm Mỹ Nhàn thì cố kéo dài hôn lễ để gây áp lực lên Ôn Chí Thành. Xem thử ai trong hai người đàn ông – Thẩm Diên hay Ôn Chí Thành – sẽ chịu bỏ tiền ra trả nợ cho nhà họ Hứa.
Ôn Ý Ý tức không kìm được, gọi điện cho Hứa Yểu chửi thẳng:
– Cô và mẹ cô đúng là hai kẻ giỏi diễn trò!
Qua cuộc gọi đó, Hứa Yểu mới biết mẹ mình đang cố tình kéo dài ngày cưới.
Cô đã nói với mẹ rằng mình từ hôn vì đã quen người mới, nhưng Lâm Mỹ Nhàn đâu dễ bị lừa. Và cả Thẩm Diên, cũng chẳng phải người dễ buông bỏ.
Dù đã chặn hết mọi cách liên lạc, Thẩm Diên vẫn cho trợ lý liên hệ với cô, nói rằng anh sẽ về nước sau hai ngày nữa. Hứa Yểu không muốn tiếp tục dính dáng đến anh. Suốt những năm yêu nhau, Thẩm Diên luôn đối xử tốt với cô. Nhưng đã quyết định chia tay, cô không muốn xuất hiện nửa vời trong cuộc sống của anh nữa.
Cô thầm nghĩ, giá mà thật sự có một người khiến cô thay lòng đổi dạ thì hay biết mấy.
Như vậy, mẹ sẽ tin rằng cô chia tay vì tình yêu mới, chứ không phải vì nợ nần. Và Thẩm Diên sau khi về nước cũng sẽ không bám riết lấy cô nữa.
...
Cả ngày hôm đó, Hứa Yểu như người mang tâm sự nặng nề. Lúc ra khỏi ga tàu điện ngầm, suýt nữa cô đυ.ng vào một cụ già.
– Cháu xin lỗi! Bác không sao chứ?
Cô vội đỡ lấy người đàn ông lớn tuổi. Cụ ông gầy gò, chống gậy, nói chuyện cũng thở không ra hơi:
– Cảm... cảm ơn cháu... Đỡ bác ngồi... ngồi xuống nghỉ chút...
Hứa Yểu dìu cụ đến chiếc ghế bên vỉa hè:
– Bác thấy không khỏe chỗ nào sao? Để cháu gọi xe cấp cứu nhé?
Cụ ông vội kéo tay cô giữ lại, bàn tay khô gầy nhưng nắm rất chặt:
– Không... không cần... để bác nghỉ một chút là được...
Một lúc sau, khi hơi thở đã ổn định hơn, ông nhìn Hứa Yểu với ánh mắt đầy hiền hậu:
– Cháu giúp bác như vậy, bác biết lấy gì để báo đáp đây?
Hứa Yểu ngơ ngác:
– Là cháu suýt nữa va vào bác, đỡ bác ngồi nghỉ là điều nên làm thôi ạ...
Cụ ông khẽ khoát tay, cắt ngang lời cô rồi bất ngờ chuyển chủ đề:
– Cháu đang gặp chuyện gì khó khăn phải không?
Có thể là vì ánh mắt hiền hậu của ông, cũng có thể vì ba năm nay nhà họ Hứa phá sản khiến mọi áp lực dồn nén trong lòng Hứa Yểu đã chạm tới điểm bùng nổ. Cô thật sự cần một người để trút hết mọi tâm sự. Cô cười buồn:
– Bây giờ cháu chỉ mong có một người chịu cưới cháu, càng nhanh càng tốt...
Không biết từ lúc nào, Hứa Yểu đã trút hết những chuyện gần đây cho ông cụ xa lạ nghe. Ông rất kiên nhẫn lắng nghe, không hề ngắt lời. Đến khi nhận ra mình nói quá nhiều, Hứa Yểu cảm thấy hơi ngại:
– Cháu xin lỗi… Mình chỉ là người dưng mà cháu lại kể cả đống chuyện phiền phức như vậy. Mà bác thật sự không cần đi bệnh viện sao?
Ông cụ nhẹ nhàng lắc đầu:
– Không cần lo cho bác. Một lát nữa sẽ có người đến đón bác.