Hủy Hôn Sau, Nàng Xoay Người Gả Cho Trăm Tỷ Ẩn Phú

Chương 9

Vừa dứt lời, một chiếc xe cấp cứu dừng lại bên lề đường. Mấy nhân viên y tế nhanh chóng chạy đến, vây quanh ông cụ để kiểm tra tình trạng sức khỏe. Một người đỡ ông ngồi lên xe lăn.

Đến lúc đó, Hứa Yểu mới nhận ra tình hình không đơn giản như vẻ ngoài. Ông cụ không chỉ trông yếu ớt, mà rõ ràng đang mang bệnh nặng – có lẽ lần này là lén trốn khỏi bệnh viện.

– Bác...

– Bác không sao, cảm ơn cháu nhé.

Ông cụ xua tay, được đẩy lên xe cứu thương nhưng trước khi cửa đóng lại, ông còn quay đầu nhìn cô vài lần, như muốn khắc ghi hình ảnh cô vào lòng.

Ngay lúc cánh cửa chuẩn bị khép lại, ông bỗng gọi lớn:

– Tiểu Hứa! Người tốt sẽ gặp điều lành, cháu đang gặp khó khăn rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi!

Hứa Yểu đứng đó, nghe ông nói mà chỉ có thể cười nhẹ. Giải quyết? Giờ có ai từ trên trời rơi xuống chịu lấy cô, hoặc cô trúng ngay giải thưởng trăm triệu thì may ra...

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn cảm động trước tấm lòng của ông cụ. Cô cười đáp lại:

– Bác nhớ giữ gìn sức khỏe, phối hợp điều trị với bác sĩ cho tốt nhé. Lần sau đừng lén ra ngoài nữa, làm người ta lo đấy!

Một cuộc gặp gỡ chớp nhoáng, Hứa Yểu chỉ xem là đoạn nhạc đệm trong ngày, không nghĩ ngợi gì thêm.

Nào ngờ, sáng hôm sau cô lại nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Họ nói, một ông cụ tên Cố Hải Sơn đã bước vào giai đoạn nguy kịch, trước lúc không còn tỉnh táo, ông cụ chỉ muốn được gặp lại cô một lần.

Cố Hải Sơn?

Hứa Yểu chưa từng nghe cái tên này bao giờ. Nhưng nghĩ kỹ lại, hẳn là ông cụ hôm qua ở ga tàu.

Không ngờ bệnh tình của ông lại nghiêm trọng đến vậy.

Cô hỏi lại:

– Ông Cố không có người thân nào sao?

– Ông cụ chỉ còn một người cháu trai, đang trên đường về từ Nam Thành.

Phía bệnh viện thì liên tục trấn an:

– Cô yên tâm, ông cụ hoàn toàn không có ý đồ gì xấu đâu. Cũng không phải lừa đảo hay lợi dụng gì cả. Chỉ đơn giản là muốn gặp lại cô một lần trước khi không thể nữa.

Hứa Yểu nghe mà thở dài. Nợ nần ngập đầu, cô chẳng còn gì để mất, cũng chẳng sợ bị lừa nữa. Nhớ đến ánh mắt hiền lành của ông cụ và cách ông kiên nhẫn lắng nghe hôm qua, cô quyết định đồng ý tới bệnh viện.

Khi cô đến nơi, ông cụ đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

Bác sĩ cúi xuống, ghé sát tai ông cụ để nói chuyện. Ông cố hết sức mở mắt, giọng yếu ớt:

“Tiểu... Tiểu Hứa…”

Hứa Yểu ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng đáp:

“Con đây, ông ơi.”

Cố Hải Sơn đã đến lúc đèn dầu cạn kiệt, chỉ còn cố níu lại hơi thở cuối cùng vì một điều chưa thể yên lòng.

Cuối cùng, ông cũng đợi được người mà mình mong.

Hứa Yểu ngẩng lên, bất giác sững người.

Một người đàn ông mặc âu phục xám bước vào phòng bệnh. Gương mặt ấy khiến người ta chỉ nhìn một lần là không thể nào quên – rõ ràng là Cố Tuấn, anh khóa trên cùng trường cấp ba với Hứa Yểu!

Cố Tuấn hơn Hứa Yểu hai khóa. Dù hai người từng học cùng trường nhưng giữa họ chưa từng có mối liên hệ cá nhân nào.

Khi ấy, Cố Tuấn không chỉ có thành tích xuất sắc, mà ngoại hình cũng nổi bật, là gương mặt tiêu biểu của trường. Điều khiến Hứa Yểu ấn tượng sâu sắc nhất lại là hoàn cảnh khó khăn của anh, dù vậy anh vẫn luôn giữ thành tích vượt trội.

Nhưng giờ đây, Cố Tuấn không còn là chàng học sinh mặc áo cũ ngày xưa nữa. Nhìn bộ đồ anh đang mặc, chỉ cần chạm mắt là biết không hề rẻ tiền.

Cố Tuấn cũng khá bất ngờ khi thấy Hứa Yểu có mặt trong phòng bệnh.

Hai ánh mắt vừa chạm nhau chưa kịp nói gì, sắc mặt Cố Hải Sơn đã đỏ ửng, giọng ông run rẩy:

“Tiểu Hứa, con có bằng lòng... kết hôn với cháu trai ông – Cố Tuấn – không?”

Hứa Yểu ngẩn người.