Hứa Yểu hiểu rõ nỗi lo của Ôn Ý Ý.
Gia đình cô nợ ngập đầu, dựa vào đâu mà ăn bám nhà họ Ôn?
Mẹ cô và ông Ôn đã bàn đến chuyện cưới xin, còn cô cũng từng nói với mẹ về vấn đề nợ nần. Khi ấy, mẹ chỉ dịu dàng bảo cô còn nhỏ, không cần phải lo. Nhưng làm sao cô thật sự dửng dưng được?
Tài sản đứng tên nhà họ Hứa đã bị niêm phong và đem bán để trả nợ, nhưng số tiền vẫn không đủ bù lại lỗ hổng mà ba cô để lại.
Với mức lương hiện tại, Hứa Yểu biết mình trả nợ cho ba chỉ như muối bỏ bể. Nhưng cô chưa từng có ý định trốn tránh khoản nợ ấy.
Việc gia đình phá sản không phải lỗi của ba cô.
Hứa Khánh Hoa chỉ đưa ra quyết định kinh doanh sai lầm. Trước khi phá sản, ông luôn chu cấp cho Hứa Yểu một cuộc sống đầy đủ, thậm chí là sung túc. Cô từng tận hưởng cuộc sống tốt đẹp nhờ số tiền mà ba mình kiếm được, giờ thì dĩ nhiên cô phải có trách nhiệm trả lại những gì ba để lại – dù là nợ nần.
Cho dù hôm nay Ôn Ý Ý không đến để gây áp lực, Hứa Yểu cũng đã quyết định từ lâu.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không để chú Ôn phải trả nợ thay cho mẹ con tôi đâu.”
Hứa Yểu nhìn thẳng vào mắt Ôn Ý Ý, nói chắc nịch.
Nhưng Ôn Ý Ý hoàn toàn không tin, vẻ mặt trào phúng:
“Cô nói thì hay lắm. Bây giờ nói mồm thì dễ, đến khi mẹ cậu gả vào nhà tôi, rồi nằm cạnh ba tôi, nói lời ngọt ngào vài lần, ông ấy mềm lòng thì sao? Đừng tưởng tôi không biết!”
Điều Ôn Ý Ý muốn không phải là một lời hứa suông. Cô ta muốn Hứa Yểu cảm thấy xấu hổ, thậm chí là cản mẹ mình không được gả vào nhà họ Ôn.
Ôn Ý Ý thật sự không hiểu nổi vì sao ba mình – Ôn Chí Thành – lại muốn cưới một người như Lâm Mỹ Nhàn, một người phụ nữ trung niên, lại đang gánh khoản nợ lớn.
Cô ta từng làm ầm lên với ba, nhưng người cha vốn luôn cưng chiều con gái này lại chẳng hề thay đổi ý định.
Ôn Ý Ý hận đến tận xương tủy. Từ nhỏ Hứa Yểu đã luôn là cái bóng khiến cô phải so sánh, giờ đến cả ba cô cũng bị cướp mất sao?
Nỗi hận cũ chồng thêm mối giận mới, Ôn Ý Ý không kiêng dè gì nữa, trút hết tức giận vào Hứa Yểu.
Hứa Yểu cúi đầu nhìn đồng hồ. Đúng giờ.
Điện thoại cô vang lên.
Cô nhấc máy:
“Cháu chào chú Vương, chú tới rồi à? Cháu chờ chú lâu lắm rồi.”
"Hứa Yểu!"
Ôn Ý Ý đập mạnh tay xuống bàn, giọng tức tối.