"Hứa Yểu, mẹ cô muốn tái hôn với ba tôi, cô thấy sao?"
Trong góc yên tĩnh của quán cà phê, bầu không khí không thể che giấu vẻ sắc sảo của Ôn Ý Ý – tiểu thư nhà giàu chính hiệu.
Chiếc túi xách hàng hiệu màu trắng mới nhất được cô đặt lên bàn một cách hờ hững.
Hứa Yểu và Ôn Ý Ý ngồi đối diện nhau. Ánh mắt Ôn Ý Ý dán chặt vào khuôn mặt Hứa Yểu – một gương mặt vừa xinh đẹp lại khiến cô chướng mắt.
Hứa Yểu chẳng buồn nhìn Ôn Ý Ý, ánh mắt cô đang dừng lại trên chiếc túi mới của đối phương.
Cô mới 25 tuổi, giống như nhiều cô gái cùng tuổi khác, cũng mê thời trang, thích quần áo đẹp, giày đẹp và túi xách xịn. Mà chiếc túi kia đúng chuẩn gu thẩm mỹ của cô. Nếu là trước đây, có lẽ cô đã mua cùng mẫu với Ôn Ý Ý… Không đúng, chắc chắn là cô mua trước, rồi Ôn Ý Ý bắt chước theo sau!
Từ nhỏ, Hứa Yểu và Ôn Ý Ý đã học cùng trường. Hai gia đình ngang nhau, tuổi tác lại tương đương, thường xuyên bị mọi người xung quanh mang ra so sánh. Lâu dần, sự ganh đua trong lòng Ôn Ý Ý càng ngày càng lớn, lúc nào cũng muốn vượt qua Hứa Yểu.
Nhưng từ trước tới giờ, Ôn Ý Ý toàn thua.
Giờ thì khác. Một năm sau khi Hứa Yểu tốt nghiệp đại học, gia đình cô phá sản. Ôn Ý Ý bây giờ có thể thoải mái khoe khoang trước mặt Hứa Yểu. Chiếc túi hàng hiệu của cô đủ để Hứa Yểu làm cả năm cũng không mua nổi.
Không mua nổi thì thôi, Hứa Yểu chỉ ngắm một chút rồi ngẩng đầu lên, giữ vững khí chất.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
"Tôi không có ý kiến gì cả. Tôi tôn trọng quyết định tái hôn của mẹ tôi và chú Ôn."
Ba năm trước, nhà họ Hứa phá sản. Ba cô, ông Hứa Khánh Hoa, vì nợ nần chồng chất mà mất tích ở vùng biển quốc tế. Hai năm tìm kiếm không có kết quả, cảnh sát tuyên bố ông đã qua đời. Người chết rồi, người sống vẫn phải bước tiếp.
Mẹ cô – bà Lâm Mỹ Nhàn – sau một thời gian đau buồn vì mất chồng, dần dần bước ra khỏi nỗi đau. Và rồi, bà bắt đầu qua lại với ông Ôn Chí Thành – một người đàn ông cũng từng mất vợ.
Một người góa vợ, một người góa chồng, đều có con gái đã trưởng thành, lại biết rõ gốc gác nhau, quả thật là mối lương duyên phù hợp.
Chỉ có điều, nhà họ Hứa thì phá sản, còn nhà họ Ôn thì không.
Nếu mẹ cô lấy ông Ôn, liệu ông ấy có chấp nhận gánh luôn khoản nợ khổng lồ của hai mẹ con cô?
Ôn Ý Ý cười khẩy:
"Hứa Yểu, đừng giả vờ ngây thơ. Cô biết rõ tôi đang nói gì. Với điều kiện của ba tôi, ông ấy muốn cưới kiểu phụ nữ nào mà không được? Không hiểu mẹ cô dùng thủ đoạn gì mà dụ được ông ấy. Nhưng mà tôi nói cho mà biết, ba tôi có thể đồng ý cưới, nhưng không có nghĩa là ông ấy sẽ cưới. Mẹ cô mang theo cả đống nợ muốn gả vào nhà tôi? Nằm mơ đi!"