“Tôi đang nói chuyện nghiêm túc, cô đừng có trốn tránh!”
Hứa Yểu dứt cuộc gọi, quay sang nhìn cô ta, giọng nghiêm túc:
“Tôi không có ý định trốn tránh. Tôi đang giải quyết điều mà cô lo lắng.”
Ôn Ý Ý còn chưa hiểu gì thì một người đàn ông trung niên bước vào quán. Hứa Yểu lập tức đứng dậy đón tiếp.
“Cháu cảm ơn chú đã dành thời gian tới đây.”
Người đàn ông nhíu mày, nói thẳng:
“Chú đến cũng không sao, nhưng cháu thật sự muốn ký giấy vay mới với chú sao? Cháu mới 25 tuổi, đời còn dài lắm. Cháu lấy gì để trả món nợ đó?”
Ôn Ý Ý sửng sốt.
Hứa Yểu… thật sự định thay cha mình trả nợ?
Cô ta tưởng Hứa Yểu chỉ đang diễn, nhưng người đàn ông này – ông Vương – cô biết rõ. Ông ta là một trong những chủ nợ lớn của nhà họ Hứa.
Trước ánh mắt nghi ngờ của ông Vương, Hứa Yểu không tỏ ra xúc động hay thề thốt. Cô bình tĩnh nói:
“Cháu biết hiện tại mình không đủ khả năng trả hết nợ, nhưng cháu sẵn sàng nhận món nợ này. Chú cũng biết, tài sản của nhà cháu đã bị tịch thu gần hết để trả nợ rồi. Nếu cháu không đứng ra, các chủ nợ cũng không còn cách nào đòi lại được nữa. Năm này qua năm khác, khoản nợ của ba cháu sẽ thành nợ chết. Chú muốn để như vậy sao?”
Con cái gánh nợ thay cha mẹ – không phải nghĩa vụ pháp lý, mà là trách nhiệm đạo đức.
Nhà họ Hứa phá sản hoàn toàn, Hứa Yểu không thừa kế được một đồng nào. Về mặt pháp lý, các chủ nợ cũng không thể ép cô trả nợ thay cha mình.
Mẹ cô – bà Lâm Mỹ Nhàn – cũng trong hoàn cảnh tương tự. Tài sản đứng tên bà đã bị xử lý hết từ lâu.
Việc có ký giấy nợ mới với Hứa Yểu hay không hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của ông Vương – một trong những chủ nợ lớn.
Cuối cùng, ông Vương vẫn chọn ký giấy nợ mới với Hứa Yểu.
Ông là người đầu tiên, rồi rất nhanh sau đó là người thứ hai, thứ ba… Lần lượt, các chủ nợ khác cũng đồng ý. Hứa Yểu dùng lý do tương tự để thuyết phục họ ký giấy nợ mới đứng tên cô.
Khi đã có đủ giấy tờ, cô đem tất cả đặt trước mặt Ôn Ý Ý.
“Chuyện cô lo lắng tôi đã giải quyết xong. Tất cả khoản nợ mà ba tôi để lại, tôi sẽ là người chịu trách nhiệm trả. Dù mẹ tôi có cưới chú Ôn thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Ôn cả. Nếu cô không tin, cứ mở điện thoại ra ghi âm lời tôi nói. Sau này tôi nuốt lời, cô mang ghi âm ra mà tát thẳng vào mặt tôi!”