Tào Thừa lắc đầu. Dưới ánh trăng, gương mặt hắn vô cùng dịu dàng.
“Công chúa, đây không phải là một cuộc giao dịch. Ta chỉ hy vọng công chúa được vui vẻ.”
“Nếu công chúa thật sự muốn giúp điều gì, vậy hãy thay Tào gia chăm sóc Quý phi một chút. Nàng đang mang thai.”
Ta suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Ta nhất định sẽ để Quý phi yên tâm ngủ ngon.”
Ta hành sự vẫn còn quá bảo thủ.
Đáng lẽ nên nghĩ cách trừ khử Hoàng hậu, tiêu diệt triệt để phiền toái.
---
Huyền Tú nói được làm được. Vừa ra tay, cả hậu cung lập tức yên ổn trở lại.
Ngay sau đó, y liền chuyển mũi nhọn sang Tào gia. Tào Thừa phải xoay như chong chóng, không còn thời gian để bận tâm đến ta nữa.
Mất đi sự che chở của Tào Thừa, trong cung lại có thêm vô số ánh mắt dõi theo ta.
Đúng lúc ấy, một vị khách không mời bất ngờ xông vào điện của ta.
Đích nữ hoàng thất, đối tượng mà ta thế mạng, người sở hữu thánh sủng vô song - Minh Châu công chúa.
Đôi mắt nàng ấy đỏ hoe, vừa vào đã lao tới muốn đánh ta.
“Ngươi quyến rũ biểu huynh ta và Tào Thừa còn chưa đủ sao? Vì cớ gì còn trêu chọc Huyền Tú ca ca của ta?”
Ta dễ dàng nắm lấy cổ tay nàng.
Công chúa Minh Châu giống như một chén lưu ly tinh xảo – đẹp đẽ, quý giá, nhưng mỏng manh dễ vỡ.
Dáng vẻ nàng ấy giương nanh múa vuốt, nổi giận đùng đùng chất vấn, chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Công chúa Minh Châu càng phẫn nộ. Hai má nàng ấy đỏ bừng quát lên: “Làm càn! Bổn cung là công chúa đích xuất chính cung, ngươi dám đánh trả?”
“Công chúa muốn bàn đích thứ với ta sao?”
“Mẫu thân ta thành thân có đủ tam thư lục lễ, có quan phủ ghi chép đóng dấu, có bà mối làm chứng – là thê tử chính thất danh chính ngôn thuận. Khi ấy, Hoàng hậu nương nương đang ở nơi nào? Công chúa đem thân phận ra so bì, không thấy buồn cười sao?”
Ta kéo nàng ấy ra ngoài. Nàng ấy hoàn toàn không chống lại được ta, chỉ có thể giãy giụa kịch liệt.
Động tĩnh lớn đến vậy, thế mà không một ai đến can thiệp – hiển nhiên đã được căn dặn từ trước.
Dù sao thì người được Liễu Vân Sơ chọn đều là người nhà Liễu gia, không ai dám đắc tội Minh Châu công chúa.
Nhưng việc công chúa Minh Châu không cho phép ai đến, cũng đồng nghĩa với việc nàng ấy tự chui vào rọ.
Ta lôi nàng ấy đến bờ hồ, thong dong hỏi: “Công chúa, ngươi có sợ nước không?”
Minh Châu còn chưa kịp phản ứng, ta đã túm cổ áo nàng ấy, nhấn xuống hồ.