Bẫy Công Chúa

Chương 16: Minh Châu đổ bệnh

Minh Châu vùng vẫy loạn xạ. Nàng ấy hiển nhiên không biết bơi, chỉ chốc lát đã chìm xuống.

Ta kéo nàng ấy lên. Nàng ấy trừng mắt nhìn ta, tức giận đến phát run.

Vừa định mở miệng, ta đã nhấn nàng ấy xuống hồ lần nữa.

Liên tiếp ba lần, đến khi ta lôi công chúa Minh Châu lên bờ, nàng ấy đã ướt sũng từ đầu đến chân.

Dáng vẻ tội nghiệp ấm ức, run rẩy như một con chim cút nhỏ đáng thương.

Nàng ấy mắt mũi tèm lem, khóc nức nở:

“Tỷ tỷ… ta sai rồi... ngươi tha cho ta đi, ta thề sẽ không nói với bất cứ ai.”

Ta lau nước mắt cho nàng ấy, ôn hòa nói: “Không đúng.”

“Ngươi là công chúa đích xuất của chính cung, bị ta đối xử thô bạo thế này, dĩ nhiên phải đi cáo trạng, tố cáo việc ác ta làm với tất cả mọi người.”

“Ngươi phải khiến ta trả giá thật đắt, để ta từ nay về sau không dám mạo phạm ngươi nữa.”

Công chúa Minh Châu càng hoảng sợ, lảo đảo lùi lại mấy bước, loạng choạng ngã khuỵu xuống đất.

Ta đỡ nàng dậy, dịu dàng nói: “Ngươi thích Huyền Tú, nhưng ngươi có hiểu gì về Huyền Tú không?”

“Huyền Tú nổi danh thiên hạ, đã quen với việc được người khác ngưỡng mộ, khẩn cầu. Y thích sự khác biệt, thích cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ và không thể kiểm soát. Y sẽ vô thức theo đuổi những người, những việc khó nắm bắt. Thậm chí y có thể hy sinh cả đại cục chỉ để tìm ra câu trả lời.”

Công chúa Minh Châu run lẩy bẩy, lắc đầu nguầy nguậy.

Ta thở dài: “Thôi bỏ đi, với bộ dạng này của ngươi, không chơi lại Huyền Tú đâu.”

Những lời này dường như đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Minh Châu.

Nàng ấy cắn răng: “Ngươi thì biết gì chứ? Ta nhất định sẽ gả cho Huyền Tú. Ta phải gả cho Huyền Tú.”

Dù giọng nàng ấy vẫn còn run, nhưng ý chí lại vô cùng kiên định.

“Tỷ tỷ, ngươi nói đúng, chúng ta có lập trường trái ngược. Nhất định phải một sống một chết.”

Minh Châu bất ngờ đẩy ta một cái, vùng thoát khỏi tay ta rồi vén váy bỏ chạy.

Ta đứng nhìn theo bóng lưng nàng ấy khuất dần.

Xem ra Minh Châu công chúa mà người khác cho là thịnh sủng vô song, hóa ra cũng không sống tốt như lời đồn.

Sau khi trở về, Minh Châu vì bị nhiễm lạnh mà phát sốt.

Nàng ấy mê man không tỉnh, nói mớ đều là những lời sợ hãi cầu xin tha thứ.

Ngụy mỹ nhân trong cung tự nguyện xin thay Hoàng hậu chăm sóc công chúa, ngày đêm túc trực bên cạnh Minh Châu.

Liễu hoàng hậu đau lòng vì nữ nhi, nên đã nổi trận lôi đình.

Chỉ là lần này, cơn giận nhằm thẳng vào ta.