Bẫy Công Chúa

Chương 14: Huyền Tú hoang mang

Chỉ cần ta có dấu hiệu thỏa hiệp, bọn chúng sẽ được đằng chân lân đằng đầu, mưu đồ cởi sạch y phục trên người ta.

Vậy nên ta tuyệt đối không thể lùi bước.

Trong trại, ta không hẳn là giỏi đánh nhau, nhưng thắng ở chỗ ra tay đủ độc ác.

Lấy thương tổn đổi thương tổn, lấy mạng đổi mạng.

Không phải ai cũng có thể sống sót sau khi đổ máu.

Chúng sợ bị thương, nến mới không dám tùy tiện động đến ta.

Đã lâu không còn kẻ nào dám đòi lột quần áo ta, đó là sự bình yên mà ta đổi bằng chính những vết sẹo chằng chịt trên người.

Ta bật cười thành tiếng: “Được thôi, Huyền Tú. Vậy ngươi hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ.”

Ta vén vạt áo bên trái, để lộ rõ phần eo cho Huyền Tú nhìn.

Trên làn da chằng chịt vết thương cũ, lớp này chồng lên lớp kia, chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn.

Cho dù khi xưa trên người ta từng có dấu tích gì, thì giờ cũng chẳng nhìn ra nữa.

Bớt ư?

Ai biết được từng có thứ đó hay không.

Huyền Tú sững người, rồi đột ngột hỏi: “Sao ngươi biết là bên trái?”

Ta nhìn Huyền Tú, chậm rãi buông áo xuống, bỡn cợt đáp: “Ta đoán.”

Huyền Tú lần nữa rơi vào hoang mang: “Ngươi vừa là Niệm Vi, vừa là công chúa... Chuyện này không có khả năng. Nhất định là sai ở đâu.”

Nhưng ta không có nghĩa vụ giải thích cho Huyền Tú.

Ta xoay người bước đi, nhưng người hầu vẫn chắn ở cửa.

Huyền Tú nói: “Chờ tới sáng, hoặc đợi Tào Thừa đích thân tới đón, ta sẽ để ngươi đi.”

“Sau đó, ta sẽ khuyên can đế hậu chấm dứt tranh chấp.”

Ta cười nhạo:

“Ngươi khuyên hay không thì tùy, ta vẫn sẽ tự mình hành sự. Nếu ngay từ đầu ta không ôm hy vọng hão huyền, thì giờ đã chẳng phải đứng đây để bị ngươi nhục nhã. Huyền Tú, ta phải cảm ơn ngươi đã cho ta một bài học, để ta lần nữa hiểu được - cầu người không bằng cầu mình.”

Huyền Tú quyết tâm muốn giam giữ ta, ta nói gì cũng vô ích.

Vì vậy, ta chiếm luôn giường của Huyền Tú.

Nhưng chưa đến nửa đêm, Tào Thừa đã gõ cửa phủ quốc sư.

Huyền Tú và Tào Thừa giằng co hồi lâu, lại chẳng ai chủ động mở miệng.

Cuối cùng, Huyền Tú giữ đúng lời hứa, để ta rời đi.

Tào Thừa tiễn ta về. Khi gần đến nơi, hắn mới mở miệng:

“Huyền Tú bảo ta đêm nay đừng đến.”

“Ta làm trái ý hắn.” Tào Thừa ngừng một lát, rồi nói tiếp, “Vì vậy, có lẽ sau này ta sẽ vướng vào chút rắc rối, sợ rằng khó có thể quan tâm đến công chúa.”

Ta thuận miệng hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?”