Bẫy Công Chúa

Chương 12: Chuyện cũ

Ta thở dài một hơi.

Liễu hoàng hậu nói ra câu nói ấy, có lẽ trong lòng thực sự ôm ý định hành thích vua. Tiếc rằng kế hoạch không thành, chính bà lại rơi vào tình cảnh cưỡi lên lưng cọp khó xuống.

Bà để Liễu Vân Sơ đến cảnh cáo ta, chẳng qua là miệng cọp gan thỏ, cố gắng chống đỡ mà thôi.

Thế nhưng, đối mặt với cái chết của hơn trăm người, ta cũng không thể thực sự thản nhiên như không.

Nếu ta đã là người châm lên ngòi nổ này, thì cũng có nghĩa vụ dập tắt tàn dư.

Liễu Vân Sơ vừa rời đi, thì Tào Thừa đã đến ngay sau đó.

Hắn kể cho ta nghe một câu chuyện.

Đương kim bệ hạ là trưởng tử của tiên đế, từng được phong là Lệ Vương. Ngoài ra, bệ hạ còn có một người em trai được phong là Hiền Vương.

Năm xưa, hai người từng tranh đoạt ngôi vua. Hoàng đế mặc dù là trưởng tử, nhưng lại bị Hiền Vương xuất thân thứ xuất dồn ép đến cùng đường, không thể không trốn thoát khỏi hoàng cung, mai danh ẩn tích, sống trong sợ hãi.

Bởi vậy mới có sự gặp gỡ giữa bệ hạ và mẫu thân của ta.

Sau khi Hoàng đế mất tích, tiên đế vô cùng đau buồn, từ đó đau ốm liệt giường.

Khi ấy, Hiền Vương được giao quyền giám quốc, quyền lực ngày càng lớn mạnh.

Nhưng hai năm sau, Hiền Vương bất ngờ lên cơn đau tim khi đang ngủ.

Hiền Vương đột tử.

Lúc này Liễu gia mới tìm bệ hạ về, đưa ông trở lại triều đình, kế thừa ngai vàng.

Bệ hạ vẫn luôn coi chuyện năm đó là một nỗi ô nhục.

Những người có liên quan đến Hiền Vương hầu như đều bị tàn sát sạch sẽ.

Tào Thừa kể câu chuyện này để khuyên ta.

“Chuyện tàn sát đã sớm có tiền lệ, hoàn toàn không liên quan đến công chúa. Công chúa không cần để tâm đến những lời nói xằng của kẻ rảnh rỗi mà tự trách mình.”

Sau đó, hắn lại nói: “Công chúa có muốn hỏi gì không?”

Lời nói mang theo ám chỉ.

Nhưng ta chỉ hỏi:

“Hiền Vương thật sự chết ngoài ý muốn sao? Có người con nối dõi nào còn sống không?”

Tào Thừa cười khổ: “Thì ra trong lòng công chúa đã có sẵn kết luận, là Tào Thừa làm việc thừa.”

Ta nói: “Công tử có việc gì thì cứ nói thẳng.”

"Tranh chấp giữa đế hậu, đã liên lụy quá nhiều người vô tội. Ta vốn muốn nhờ Huyền Tú khuyên can. Nhưng Huyền Tú nhất quyết muốn công chúa mở lời, thì y mới bằng lòng ra mặt dàn xếp.”

Tào Thừa thở dài, “Huyền Tú nói công chúa đùa giỡn y.”

Ta cười nhạo: “Được, nếu y thích thế, thì ta sẽ đùa giỡn thật nhiều.”

Trong mắt Tào Thừa không có vui mừng, chỉ còn sầu lo và mệt mỏi: “Tào Thừa thay mặt những người trong cung, cảm tạ công chúa đã từ bi.”