Bẫy Công Chúa

Chương 11: Chất vấn

Trong số đó có không ít người đã hầu hạ Hoàng đế mười mấy năm.

Tổng cộng không dưới trăm người đã bị gϊếŧ.

Sau đó, Hoàng đế bắt đầu chọn các cung nhân bên cạnh Hoàng hậu để lâm hạnh.

Lâm hạnh một người, chết một người.

Hoàng đế bắt đầu liên tiếp triệu kiến ta, đóng vai người cha tốt, dốc hết sức đả kích Hoàng hậu.

Liễu Hoàng hậu càng lúc càng phẫn nộ, khiến toàn bộ cung cấm đều sống trong sợ hãi. Ai nấy đều lo lắng một ngày nào đó bị liên lụy, tai họa sẽ giáng xuống đầu mình.

Người đầu tiên không thể ngồi yên chính là Liễu Vân Sơ. Hắn mang theo lửa giận tới tìm ta.

Hắn chất vấn ta: “Bây giờ vì công chúa làm bậy mà bao nhiêu người phải chết như vậy, công chúa đã vừa lòng chưa?”

Ta cầm lấy một chén trà nóng hắt thẳng lên người hắn.

Hắn kinh hãi lùi lại, da thịt bị phỏng đỏ lên.

Ta nhìn hắn, lạnh lùng nói:

“Nếu không phải công tử khăng khăng mang ta về, thì những chuyện này đã không xảy ra. Xét cho cùng, những người này chết chính là vì công tử.”

“Nếu công tử bực tức, ta có thể tiễn ngươi một đoạn đường. Sau khi chết tự khắc sẽ an yên.”

Nói rồi, ta rút dao găm, làm bộ như muốn đâm hắn.

Liễu Vân Sơ hoàn toàn không nghi ngờ ta thật sự dám đâm hắn, lập tức luống cuống tay chân, vội vàng giải thích.

Hắn thấy cứng rắn không hiệu quả, thì lại đổi chiêu khác.

“Trong tộc ta có không ít thiếu niên tuấn tú am hiểu giải trí, ta gọi bọn họ đến làm bạn với công chúa, giúp công chúa khuây khỏa gϊếŧ thời gian, được không?”

Ta bị chuyển biến bất thình lình làm không hiểu ra sao: “Hả…?”

Hiếm có lúc không đoán được tâm tư của Liễu Vân Sơ, ta không khỏi quan sát hắn thêm vài lần.

Thấy ánh mắt Liễu Vân Sơ lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào ta, ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, thử thăm dò hắn:

“Không phải ngươi định hiến trai lơ cho ta đấy chứ? Nếu vậy, công tử chẳng bằng tự mình ở lại bầu bạn với ta.”

“Công tử có thân phận tôn quý, nếu trở thành khách quý nơi màn trướng của ta, là người quỳ dưới váy ta, ta sẽ cảm thấy rất nở mày nở mặt."

Liễu Vân Sơ như mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng xua tay: “Không phải, chỉ là bạn chơi cùng. Nếu công chúa không thích thì thôi.”

Vì ổn định ta, Liễu Vân Sơ lại có thể nghĩ tới loại chiêu mềm mỏng này, thật đúng là thiên tài.

Ta không giận nữa, thuận miệng đùa giỡn vài câu, Liễu Vân Sơ đã tự mình chịu không nổi bỏ chạy.