Bẫy Công Chúa

Chương 10: Thần Tử

Biết người gây ra thương tích cho ta là Huyền Tú, cuối cùng Tào Thừa chỉ cười khổ khuyên ta: “Công chúa, xin đừng chọc vào Huyền Tú. Y không giống người khác.”

Ta hỏi: “Huyền Môn lợi hại đến vậy sao?”

Tào Thừa chỉnh lại lời ta: “Là Huyền Tú lợi hại.”

“Y là Thần Tử dạo bước giữa nhân gian, có thể thông thiên địa, nhìn thấu tương lai.”

Thật ra, lời ấy ta đã nghe vô số lần.

Từ khi Huyền Tú sáu tuổi bái nhập Huyền Môn, y đã từng tiên đoán rất nhiều chuyện.

Bao gồm cả cái chết của Hiền Vương, và trận đại dịch bốn năm trước.

Giờ đây, hầu như nhà nào trong dân gian cũng có tượng thờ Huyền Tú.

Thậm chí có người đúc cả tượng vàng, ngày đêm thắp hương cúng bái.

Dân chúng có thể không biết Hoàng đế là ai, nhưng không ai không biết đến Huyền Tú.

Ai ai đều nói y là Thần Tử, là người có thể giao cảm với trời đất.

Người người đều kính ngưỡng y, tôn thờ y như thần tiên.

Ta từng tận mắt chứng kiến, những nạn dân vì không có ăn mà đói đến da bọc xương, hình hài tiều tụy chẳng còn giống người.

Nhưng khi họ bị chặn bên ngoài cổng thành, cả đám người vẫn ôm lấy tượng Huyền Tú, quỳ rạp gối cầu khẩn, sau đó cả nhà ôm nhau, mỉm cười chờ chết.

Cảnh tượng ấy khiến người ta dựng tóc gáy.

Ta tưởng dân gian vì quá lầm than nên mới sinh ra lòng tin mù quáng vào thần thánh. Không ngờ ngay cả Tào Thừa cũng như vậy.

Ta hỏi: “Tào công tử, ta rất hiếu kỳ, y thật sự là Thần Tử sao?”

Tào Thừa im lặng một hồi, rồi đáp: “Phải.”

Sau đó Tào Thừa đổi sang nhận định khác.

“Cũng là một kẻ điên tự tung tự tác.”

Ta cười nhẹ: “Tào công tử đúng là cái gì cũng dám nói.”

Tào Thừa giấu đi tia cảm xúc trong mắt, hành lễ: “Tào Thừa chỉ mong công chúa được như tâm nguyện, không gặp trắc trở.”

Ta qua loa có lệ: “Ta đều nghe theo công tử.”

---

Bời vì Hoàng đế ưu ái ban thưởng cho ta, Liễu Hoàng hậu và Hoàng đế đã cãi vã một trận lớn.

Nghe nói tình hình lúc đó rất khó coi.

Hoàng đế ra tay đánh Liễu hoàng hậu, còn sự bất mãn bấy lâu của Liễu Hoàng hậu cũng vì vậy mà hoàn toàn bùng nổ.

Liễu Hoàng hậu nói năng không kiêng dè, thẳng thừng mắng Hoàng đế:

“Chó nhà có tang! Bất tài vô dụng! Nếu năm xưa không có Liễu gia giúp đỡ, ngươi lấy gì có được ngai vàng hôm nay.”

Hoàng đế tức giận đến mức lên cơn đau tim, ngã quỵ xuống đất. Phải đến khi dùng thuốc do ta dâng lên, ông mới ngừng đau đớn.

Từ đó, đế hậu hoàn toàn rơi vào chiến tranh lạnh.

Ngày hôm ấy, những cung nữ và thái giám ở phụ cận đều bị Hoàng đế hạ lệnh xử tử.