Huyền Tú đang ngẩn người nhìn sợi dây đeo.
“Ngươi là công chúa được đón về hôm qua, công chúa... Minh Đức phải không? Ngươi nói đây là dây đeo của ngươi, vậy có gì chứng minh?”
“Chính giữa đóa mai được xâu một hạt ngọc xoay. Khi xoay tròn dưới ánh mặt trời, bên trong sẽ hiện ra một chữ "Tú". Như thế đã đủ để chứng minh chưa?”
Ánh mắt Huyền Tú sắc như dao. Chỉ trong chớp mắt, y đã bóp lấy vai ta, lực mạnh đến nỗi xương cốt ta đau như sắp vỡ.
“Sợi dây đeo này, ngươi lấy từ đâu?”
Ta nhìn thẳng vào tay y: “Buông ra.”
Giọng Huyền Tú lạnh băng, lực tay càng siết chặt hơn: “Lấy từ đâu?”
Y không buông, thế nên ta đưa tay bẻ từng ngón tay y ra.
“Công tử, xương cốt ta cứng lắm, ngươi có siết cũng vô ích.”
Cuối cùng, Huyền Tú buông lỏng tay.
“Giờ có thể nói được chưa?”
“Công tử, vai ta đau, phiền ngươi xin lỗi ta.”
Huyền Tú nhìn ta thật lâu, ánh mắt sâu thẳm. Cuối cùng y vẫn phải thỏa hiệp, nói một câu xin lỗi.
Ta không hề so đo, trả lời y.
“Sợi dây này là do một vị cố nhân rất quan trọng từng tặng cho ta.”
Huyền Tú hỏi ta: “Công chúa có biết ta là ai không?”
Đương nhiên ta biết.
“Ngươi là Thần Tử của Huyền Môn, quốc sư đương triều – Huyền Tú.”
Ta nhịn không được giễu cợt:
“Công tử sẽ không cho rằng chỉ vì ngươi và sợi dây đeo có cùng một chữ "Tú", mà có thể mạo nhận làm cố nhân của ta chứ?"
“Cố nhân tặng ta sợi dây ấy là người ta ngưỡng mộ nhất đời này. Không phải người có dáng vẻ như ngươi.”
Ta lấy lại sợi dây đeo từ tay y, y không ngăn cản.
Ta xoay người rời đi.
Vừa đi được vài bước, phía sau bỗng có người gọi tên ta:
“Trần Niệm Vi.”
Ta theo theo bản năng quay đầu lại.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ huyết sắc trên mặt Huyền Tú như bị rút cạn, sắc mặt y trắng nhợt như giấy.
Y lảo đảo lùi về sau, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm:
“Không thể nào… Sao ngươi lại là Niệm Vi… Niệm Vi sao có thể là công chúa…”
Ta trở lại trước cửa đại điện, đúng lúc gặp Tào Thừa từ trong bước ra.
Hắn liếc mắt đã thấy sợi dây đeo một lần nữa trở lại bên hông ta.
“Mất mà tìm lại được, chúc mừng công chúa song hỷ lâm môn.”
Ta nhướng mày: “Song hỷ là sao?”
Nét mặt Tào Thừa kiêu ngạo, lại ôn hòa cúi đầu, hành lễ với ta:
“Tào Thừa may mắn không phụ lệnh, công chúa, bệ hạ đang truyền triệu.”
Quả nhiên, chênh lệch giữa người với người chỉ cần đem ra so sánh là thấy rõ.
Ta nhìn Tào Thừa, cảm thán từ tận đáy lòng: “Tào công tử, ta thật sự muốn yêu ngươi mất thôi.”