Hắn nói đã vì ta mà cố gắng đề xuất chọn ngày khác, nhưng vì là sự kiện quan trọng nên khó có thể thay đổi.
Hắn lại âm thầm ám chỉ, nếu lúc đó Tào Thừa chịu mở miệng, chưa chắc không xoay chuyển được tình thế.
Ta cảm thấy hơi buồn cười.
Dù sao thì, cũng xem như hắn có lòng.
Ta nghiêng người hành lễ, nói lời cảm tạ:
“Lần này tuy công tử hành sự không khôn ngoan, nhưng Niệm Vi xin ghi nhận tấm lòng.”
Vậy mà Liễu Vân Sơ chỉ nghe lọt mỗi câu ta nói hắn không không ngoan, sắc mặt đen kịt, hậm hực rời đi.
Cung nữ chuẩn bị cho ta một thùng nước nóng lớn, hầu hạ ta tắm gội sạch sẽ.
Sau đó lại dọn lên một bữa tối thịnh soạn, món ngon đầy bàn.
Làm công chúa thật tốt, tốt đến mức ta suýt nữa quên mất bộ mặt thật của thế đạo này.
Tối đó, ta ngủ một giấc yên lành, không mộng mị.
Sáng sớm hôm sau, Tào Thừa mang lễ vật đến thăm ta.
Là một chiếc hộp nhỏ, chỉ cần mở cơ quan bên trong là nó sẽ ngân nga khúc nhạc.
Tào Thừa bảo vật ấy được gọi là hộp nhạc, là đồ tiến cống từ phiên bang, vô cùng hiếm lạ.
Hắn nói rằng sự việc hôm qua là do hắn làm không tốt, không đến nơi đến chốn, khiến ta vô cớ phải chịu uất ức. Đây là lễ vật xin lỗi của hắn.
Ta cảm kích hắn có lòng, hành lễ đáp: "Công tử không cần bận lòng, uất ức mà ta phải chịu, ta đã đòi lại ngay tại chỗ."
Tào Thừa mỉm cười đáp lễ: "Công chúa nhạy bén quyết đoán, quả là người có tư chất vượt trội. Tào Thừa vô cùng kính phục."
Nếu Tào Thừa đã nói hắn kính phục, thì chắc sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của ta.
Vậy là ta nói ngay: "Công tử, ta muốn gặp bệ hạ, không biết công tử có cách nào giúp ta không?"
"Xin hỏi công chúa có lý do gì?"
Ta không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: "Đương nhiên, Tào công tử không cần phải khó xử, nếu không thể được thì thôi. Liễu công tử cũng đã từ chối ta."
Tào Thừa ngay lập tức sửa lời: "Không khó xử, nếu đã là nguyện vọng của công chúa, Tào Thừa đương nhiên sẽ tận tâm tận lực."
Tuy Tào Thừa không cam kết chắc chắn, nhưng thần sắc của hắn lại mười phần tự tin.
Ta theo Tào Thừa đến đại điện.
Khi Tào Thừa tiến vào trong, ta đứng bên ngoài chờ. Lúc này, ta thấy một nam nhân trẻ tuổi mặc đạo bào.
Ta biết y. Quốc sư Huyền Tú.
Chính nhờ y mà hiện giờ ta mới có thể đứng trong hoàng cung này.
Y ngồi ở giữa vườn, trên tay cầm sợi dây đeo hoa mai mà ta đã đánh mất.
Ta đi qua đòi lại dây đeo của ta.