Ta lảo đảo bước vào, lại trùng hợp dẫm phải một cái đuôi chuột. Con chuột giãy giụa dưới chân ta, phát ra tiếng kêu chít chít.
Tâm tình tươi đẹp của ta lập tức biến mất sạch sẽ.
Dù sao cũng vừa mới tới, ta đã định làm người tốt vài ngày.
Nhưng ta ghét chuột.
Chúng làm ta nhớ đến trận đại dịch bốn năm trước đã cướp đi mẫu thân ta.
Ta quay lại hỏi cung nữ: “Ngươi tên là gì?”
Cung nữ cười cợt: “Ngươi định hỏi tên ta để đi cáo trạng à. Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Ta tên là Nam Kết…”
Ta vặn gãy cổ nàng.
Lời nói của Nam Kết đứt đoạn. Nàng đã hoàn toàn câm lặng.
Ta thì thầm: “Nam Kết, ta đã nhớ.”
Sau đó, ta rải thuốc lên xác nàng, ném vào trong phòng. Bầy chuột lũ lượt xông tới, nhưng trong nháy mắt đều chết tươi.
Khi Liễu Vân Sơ đến tìm ta, ta chỉ cho hắn xem căn phòng này và nói: “Ta muốn đổi phòng.”
Liễu Vân Sơ nhìn cảnh tượng trong phòng, kinh ngạc: “Đây là ngươi làm? Ngươi điên à, ngày đầu về cung mà ngươi đã gϊếŧ người?”
Lời chất vấn của Liễu Vân Sơ khiến tâm trạng ta càng tồi tệ hơn.
Ta không khách khí đáp lại: “Công tử, nhớ chiếu cố ta đàng hoàng, cho ta sự tiếp đãi và lễ nghi xứng đáng.”
“Nếu không, ta sẽ tự giải quyết vấn đề.”
Ta lấy ra một chiếc gậy đánh lửa, ném vào trong phòng. Ngọn lửa bùng lên ngay lập tức.
Có người nhìn thấy ánh lửa, vội vã la lên: “Đi lấy nước! Đi lấy nước!”
Cả cung lập tức rối loạn.
Ta lạnh lùng nhìn Liễu Vân Sơ: “Giống như thế này.”
---
Liễu Vân Sơ lại đi gặp rất nhiều người.
Ngay trong ngày, ta được chuyển sang một cung điện rộng lớn, nguy nga.
Hắn tra xét từng người, đích thân lựa chọn cho ta người hầu cẩn thận tận tâm, tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt.
Thái độ của người trong cung đối với ta thay đổi rõ rệt.
Các cung nữ, thái giám mỗi khi gặp ta đều dừng lại hành lễ vấn an.
Khi ta nói chuyện với họ, ai nấy đều cung kính trả lời, thậm chí rất dè dặt, sợ chọc ta nổi giận.
Chắc có lẽ người ngày đầu tiên vào cung đã dám gϊếŧ người phóng hỏa cũng không nhiều lắm.
Ta được ban phong hào.
Minh Đức công chúa.
Minh Đức - thật là một cái tên hay, rất xứng với ta.
Trước mặt mọi người, Liễu Vân Sơ cúi đầu xin lỗi ta.
Hắn nói, nếu ta có bất kỳ chuyện gì, nhất định, nhất định phải nói cho hắn biết, giao cho hắn xử lý.
Hắn tuyệt đối sẽ không để ta chịu uất ức.
Thái độ đúng mực, khiến ta rất hài lòng.
Ta nhân đó nói muốn gặp bệ hạ.
Liễu Vân Sơ lập tức sa sầm mặt, nói hắn chỉ là một thần tử, không thể lay chuyển được thánh ý.
Cũng đúng, dù sao Liễu Vân Sơ cũng họ Liễu.
Liễu hoàng hậu vẫn luôn canh cánh trong lòng về sự tồn tại của ta, bởi vậy bệ hạ cũng chẳng ngó ngàng đến ta.
Đế hậu tình thâm, như vậy cũng là điều tất nhiên.
Ta không làm khó Liễu Vân Sơ nữa.
Mỗi người khác nhau, sẽ có cách dùng khác nhau.
Việc này e là phải tìm Tào Thừa mới được.
Thực ra, hôm nay Liễu Vân Sơ tới tìm ta là vì có việc.
Quốc sư đã chọn được ngày lành tháng tốt để cử hành lễ tế thần. Hắn đến để báo thời gian cho ta.
Lúc nói đến việc này, ánh mắt Liễu Vân Sơ nhìn ta mang theo vài phần thương xót.
Ta lập tức biết đáp án.
Lễ tế thần được định vào mùng ba tháng bảy.