Tào Thừa và Liễu Vân Sơ đánh nhau trước cửa cung.
Tào Thừa vừa đánh vừa chất vấn: “Ngươi nói Liễu gia gia phong nghiêm chỉnh, vậy mà ngươi lại hành xử như thế này sao?”
Liễu Vân Sơ bị bức ép phải lùi lại: “Tào Thừa, ngươi đừng xen vào việc người khác.”
Ta đứng giữa, vừa ngăn Liễu Vân Sơ vừa khuyên Tào Thừa: “Tào công tử, ta và Liễu công tử hoàn toàn trong sạch. Dấu thủ cung sa kia chỉ là do ta vô ý mất đi, thật sự không liên quan gì đến Liễu công tử.”
“Hơn nữa, Tào công tử, ngươi đánh như vậy không chết người được đâu. Thái dương, yết hầu, sau gáy hoặc vị trí thận mới là những chỗ chí mạng. Chỉ cần một đòn là có thể mất mạng. Ngay cả thần tiên cũng không cứu được.”
Liễu Vân Sơ nghe vậy, quay sang trừng mắt ta.
Giữa lúc xô đẩy, ta phát hiện dây đeo hoa mai của mình bị mất. Hai người họ ngừng tay, rồi cùng nhau tìm kiếm giúp ta.
Đang tìm, Tào Thừa và Liễu Vân Sơ bị một tiểu thái giám gọi đi, nói là bệ hạ tuyên triệu.
Chỉ còn lại mình ta.
Ta tiếp tục tìm kiếm dọc theo con đường.
Trong cung, khi hạ nhân nhìn thấy ta, ai nấy đều vội vã cúi đầu, bước chân hối hả, nhanh chóng rời đi.
Ta gọi họ, nhưng không ai để ý.
Chỉ giả vờ không nhìn thấy ta.
Ta trở thành người trong suốt.
Liễu hoàng hậu ghét ta, ta có thể hiểu.
Hơn nữa, sự ghen tị của Liễu hoàng hậu cũng không phải là bí mật.
Hoàng đế con cái thưa thớt. Dù thường xuyên nạp phi, nhưng phong thủy trong cung không tốt, có rồi cũng mất.
Chết quá nhiều, Hoàng đế cũng không còn thiết tha việc thêm con nối dõi nữa.
Mấy năm qua, người ta thường đồn về mối quan hệ thâm tình giữa đế hậu.
Phi tần trong cung, ngoại trừ Liễu Hoàng hậu sinh được một trai một gái, chẳng còn phi tần nào khác sinh được con nữa.
Quanh đi quẩn lại, hậu cung chỉ còn Liễu hoàng hậu, Tào quý phi và một vị mỹ nhân họ Ngụy, người dựa vào lấy lòng Hoàng hậu để kéo dài hơi tàn.
Ba người vậy thôi.
Đến khi trời dần tối, Hoàng đế cũng không triệu kiến ta. Hoàng hậu không sắp xếp cho ta. Ta cũng chưa tìm lại được chiếc dây đeo của mình.
May thay, ta gặp lại Tào Thừa khi hắn vừa từ đại điện đi ra.
Tào Thừa hỏi: “Chưa có ai sắp xếp gì cho công chúa sao?”
Ta chỉ mỉm cười.
“Ta cứ tưởng hai vị công tử đưa ta về hưởng phúc cơ.”
Tào Thừa nghiêm túc khoanh tay xin lỗi: “Thần đi cầu kiến bệ hạ.”
Ta không kìm được trêu chọc hắn.
“Tào công tử anh hùng cứu mỹ nhân, ta sắp yêu ngươi đến nơi rồi.”
Tào Thừa đỏ cả tai.
Ta buồn cười. Sao nghe bảo Tào công tử phong lưu không kiềm chế được lắm. Vậy mà lại ngây thơ thế này.
Hắn che mặt chạy đi, bẩm báo với Hoàng đế. Sau đó, Hoàng đế sai người đến khiển trách Liễu hoàng hậu.
Hoàng hậu cử một cung nữ kiêu căng đến dẫn ta đi.
Chúng ta đi mãi, rẽ tới rẽ lui, cho đến khi dừng chân tại một sân nhỏ hẻo lánh.
Trong sân cỏ dại mọc um tùm. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi.
Cung nữ che mũi, dùng đầu ngón tay đẩy cửa phòng.
Cửa vừa mở, một đám chuột lập tức ùa ra tán loạn.
Cung nữ chỉ vào phòng nói: "Ngươi ở đây."
“Hoàng hậu nương nương có lòng tốt cho đứa con hoang như ngươi một chỗ ở. Ngươi nên cảm kích, đừng có không biết điều."
Nói xong, nàng ta đẩy ta vào.