Bẫy Công Chúa

Chương 4: Tình đầu ý hợp

Lên xe ngựa, Liễu Vân Sơ châm trà. Ta cũng tự rót cho mình một chén, nhẹ nhàng xoay bát trà trong tay.

Hắn quan sát một lúc rồi chậm rãi lên tiếng: “Cách đảo trà của ngươi giống hệt với bệ hạ.”

Ta hờ hững đáp: “À. Vậy chắc không phải trùng hợp.”

Liễu Vân Sơ nghẹn họng một chốc, lại tiếp tục hỏi: “Thân thế của công chúa đã được làm rõ, về sau phú quý vô ngần. Trong lòng ngươi không thấy vui chút nào sao?”

Ta chân thành hỏi hắn: "Dìm sông tế thần. Một con đường chết. Liễu công tử cảm thấy ta nên vui mừng ư?”

Liễu Vân Sơ giật mình, đánh rơi chén trà.

“Sao ngươi lại biết? Ai đã nói cho ngươi?”

Ta nhặt lại chén trà giúp hắn.

"Ta trẻ tuổi xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại. Công tử nhất kiến chung tình với ta, không đành lòng để ta chết, nên mới tiết lộ chuyện này cho ta. Công tử thấy thế nào? Có phải rất hợp lý không?”

Lông mày Liễu Vân Sơ nhíu chặt.

“Ngươi đã biết thân phận của mình từ lâu, cố ý giăng bẫy để kéo ta xuống nước?”

Dĩ nhiên ta biết thân phận của ta. Không ai trên đời biết rõ ta là ai hơn chính ta.

Thú vị làm sao.

Ta ngang nhiên nói dối trước mặt hắn, nhưng hắn không cách nào phản bác lời nói dối của ta.

Ánh mắt Liễu Vân Sơ lóe lên sát khí.

Ta mỉm cười rạng rỡ: “Công tử dám gϊếŧ ta sao?”

Xe ngựa của Tào gia ở ngay phía sau.

Liễu Vân Sơ không hổ là con trưởng của thế gia danh môn, chỉ một thoáng đã lấy lại bình tĩnh.

“Chỉ dựa vào vài lời vô căn cứ, mà tưởng gài bẫy được ta?”

Ta vén tay áo lên, để lộ dấu thủ cung sa trên cánh tay.

“Vậy để ta cho công tử xem một màn ảo thuật.”

Trong mấy ngày dựng mồ, ta đều cố ý vén tay áo, rất nhiều người đã nhìn thấy dấu thủ cung sa này.

Ta chà tay lau vài cái, ngay trước mắt hắn, dấu thủ cung sa biến mất hoàn toàn.

“Công tử, sau khi xuống xe, tất cả mọi người sẽ biết giữa chúng ta đã không còn trong sạch.”

“Nhân chứng, vật chứng đều có, công tử muốn phủi sạch quan hệ với ta cũng không dễ đâu. Nếu ta vào hoàng cung làm điều gì đó không nên làm, chắc chắn là do ta bị kích động vì chuyện tế thần. Khi ấy, tội lỗi sẽ tính lên đầu công tử.”

Giọng Liễu Vân Sơ lạnh buốt:

“Vô sỉ.”

Ta cười thâm trầm: “Người sắp chết, cần gì phải kiêng kỵ.”

"Nếu công tử không dám gϊếŧ ta, thì phải nghe theo ta.”

Một lúc lâu sau, Liễu Vân Sơ rốt cuộc hỏi:

“Ngươi muốn gì?”

Ta chậm rãi đáp:

“Công tử, mẫu thân ta chưa từng phụ bệ hạ, vậy mà khi bệ hạ hồi triều, lại bỏ vợ cưới người khác, vứt bỏ bà như giày rách. Là nữ nhi, ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho mẫu thân.”

“Công tử cứ yên tâm, dù ta có làm gì, cũng không phải kẻ địch của ngươi.”

Liễu Vân Sơ im lặng hồi lâu, thở dài: “Ngươi là một cô nương tốt.”

Ta suýt nữa bị chọc cười thành tiếng.

Liễu Vân Sơ quả nhiên cũng là một kẻ thú vị.

Cuối cùng, hắn đưa ra hứa hẹn: “Chỉ cần không tổn hại tới lợi ích của Liễu gia, ta sẽ giúp ngươi.”

Ta vừa lòng: “Rất tốt. Vậy bây giờ, ta và công tử là tình đầu ý hợp.”

Ta giơ tay, đổ trà của Liễu Vân Sơ xuống đất.

Liễu Vân Sơ nhìn ta chằm chằm. Ta thong thả nói: “Trà này không tốt cho sức khỏe. Sau này công tử không nên uống.”