Liễu Vân Sơ hiển nhiên không có ý định gϊếŧ ta.
Vậy nên hắn phải theo ta.
Hắn chỉ có thể đứng im một bên quan sát ta, mặc cho ta tự do làm việc.
Ta xử lý vết thương trên cổ.
Ta ra tay có chừng mực. Đây chỉ là vết thương nhỏ, cho dù có mặc kệ thì máu chảy một lúc rồi cũng ngừng.
Qua thêm bốn ngày, ta dựng được mười sáu phần mộ, đúng một nửa.
Cũng vào ngày hôm đó, nhà ta đón tiếp vị khách không mời mà đến thứ hai.
Là Tào Thừa, trưởng công tử của Tào gia, một trong ba thế gia lớn nhất kinh thành.
Tào Thừa chắp tay với Liễu Vân Sơ: “Đa tạ Liễu huynh đã hào phóng chia sẻ công lao này với Tào gia.”
Sắc mặt Liễu Vân Sơ tối thui.
Ta tiếp tục dựng bia lập mộ. Tào Thừa ngồi xổm xuống, không hề quan tâm đến việc quần áo hoa mỹ của hắn sẽ dính bẩn, định vươn tay gõ nấm mồ giúp ta.
Ta vẫn từ chối với lý do như cũ.
“Việc riêng nhà ta không tiện để người khác làm thay. Công tử muốn giúp, trừ phi cưới ta."
Tào Thừa cười cong mắt.
“Xưa nay chỉ có quân chọn thần, không có thần cự tuyệt quân. Công chúa có lệnh, thần tất phục tùng.”
Ta cũng cười, không còn từ chối nữa.
Tào Thừa khó đối phó hơn Liễu Vân Sơ. Ta cảm thấy mình không thể kéo dài thêm nữa.
Như bây giờ thì cũng đủ rồi.
Vậy là, trong một đêm, những ngôi mộ còn lại đã được dựng xong.
Ta lại kéo dài thêm một ngày, nói phải khắc bia cho mẫu thân.
Liễu Vân Sơ và Tào Thừa đứng sau lưng ta, nhìn ta cẩn thận khắc từng nét một: "Mộ từ mẫu Điền Tư An."
Ta chôn tro cốt của mẫu thân dưới bia, rồi vái ba lạy trước mộ bà.
Con đường phía trước đầy hung hiểm, sinh tử khó liệu.
Vậy nên mẫu thân hãy ở lại đây đi, không cần phải cùng con mạo hiểm, cũng không cần lo lắng cho con.
Mãi cho đến khi ta xong xuôi đều không ai đến gần.
Liễu Vân Sơ im lặng nhìn ta, rồi lên tiếng: “Ngươi thực sự là công chúa.”
“Cớ sao?”
Cả hai đều ngạc nhiên.
“Công chúa không biết sao?”
Ta còn ngạc nhiên hơn cả họ.
“Tại sao ta lại biết? Chính các người nói ta là công chúa. Không phải sao?”
Sau một lúc lâu, Tào Thừa nhìn Liễu Vân Sơ một cách kỳ lạ, rồi chủ động giải thích.
“Chuyện này nói ra thì rất dài."
"Mười tám năm trước, bệ hạ từng thất lạc trong dân gian, được một y nữ ở nông thôn cứu. Hai người đã lâu ngày sinh tình và hứa hẹn chung thân. Y nữ ấy tên là Điền Tư An.”
“Xin hỏi công chúa bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu.”
“Vậy thì không sai. Mười sáu năm trước, vào ngày mùng ba tháng bảy, bệ hạ hồi triều. Mùng bốn tháng bảy, bệ hạ đăng cơ và lập con gái nhà Liễu thị làm Hoàng hậu. Trong hai năm lưu lạc, bệ hạ vẫn sống chung với Điền phu nhân, vì vậy công chúa chắc chắn là huyết mạch của bệ hạ.”
“Không biết công chúa sinh nhật vào ngày nào?”
Ta nhìn vào mắt Tào Thừa: “Mùng ba tháng bảy.”
Tào Thừa dừng lại một chút rồi vươn tay ra.
“Công chúa, xe ngựa của Tào thị chúng ta êm ái thoải mái. Lần này vào kinh, không biết ta có may mắn được ngồi chung xe ngựa với công chúa không?”
Liễu Vân Sơ lạnh mặt, lập tức ngắt lời Tào Thừa.
“Tào trưởng công tử xưa nay phong lưu không thể kiềm chế, xe ngựa của hắn chưa chắc sạch sẽ. Liễu thị gia phong nghiêm chỉnh, mời công chúa ngồi cùng xe với ta.”
Ta có ấn tượng rất tốt với Tào Thừa.
Vì thế, ta chọn ngồi chung xe với Liễu Vân Sơ.