Ba ngày sau, Huyện lệnh phu nhân tự mình tiễn ta ra khỏi phủ.
Bà nói ta làm bà nhớ tới một vị cố nhân.
Cho đến khi chia tay, bà vẫn cố gắng khuyên ta.
Bà thương xót ta một thân một mình, không nơi nương tựa, nên muốn giữ ta lại phủ Huyện lệnh, để ta được hưởng phú quý.
Ta từ chối.
Mặc dù cô độc một mình, nhưng ta không phải không nơi nương tựa.
Ta dựa vào bản thân mình.
Ta là con gái của hải tặc, đương nhiên cũng là đạo tặc.
So với cứu người, thực ra sở trường của ta là gϊếŧ người.
Ta không cần phú quý.
Nếu muốn thứ gì, ta sẽ tự mình đoạt lấy.
Giống như bây giờ, sau mười sáu năm, Huyện lệnh phu nhân và tiểu thư lại mắc cùng căn bệnh, lại đều được y nữ chữa khỏi trong ba ngày.
Câu chuyện này, chắc chắn sẽ được mọi người ca tụng, và sẽ đến tai những người có tâm.
Ta chỉ cần làm theo từng bước, tiếp tục làm những việc ta nên làm.
Rời khỏi phủ Huyện lệnh, ta tới tiệm quan tài, vác áo liệm và bia đá ta đã đặt về nhà.
Dù ta đã hà tằn hà tiện, chỉ lập 32 ngôi mộ, nhưng cũng không phải chỉ cần làm một ngày là xong.
May mắn thay, ta vốn không vội vã nóng nảy, luôn rất có kiên nhẫn.
Ta bắt đầu đào hố mỗi ngày, chôn áo liệm, lập bia mộ.
Vào ngày thứ ba, nhà ta nghênh đón vị khách không mời đầu tiên.
Liễu Vân Sơ, công tử của Liễu gia, một trong ba thế gia lớn nhất kinh thành.
Hắn hỏi ta: "Cô nương có biết thân phận của mình không?"
Ta đáp: "Ta là Trần Niệm Vi, một nữ tử thôn quê, là thân phận chẳng có chút liên quan gì đến công tử."
Hắn lắc đầu, hiện rõ vẻ phong lưu của một thế gia công tử.
"Cô nương không họ Trần, mà là họ Lý."
"Cũng không phải nữ tử thôn quê, mà là công chúa do bệ hạ đánh rơi ở dân gian."
"Ta đến đây là để đón công chúa hồi cung, nhận tổ quy tông."
Ta chỉ tay về phía những ngôi mộ mới được dựng lên.
Hắn không hiểu gì.
"Ta đang lập mồ cho người đã khuất, tổng cộng 32 ngôi mộ. Hiện giờ mới dựng xong bảy mộ, còn lại 25 mộ, trước khi làm xong ta sẽ không đi."
Liễu Vân Sơ khuyên nhủ: "Bệ hạ hoài niệm lo lắng, đêm ngày không ngủ, sao có thể để bệ hạ chờ lâu như vậy."
Người hầu xung quanh nghe hắn ám chỉ lập tức bao vây xung quanh. Chỉ cần Liễu Vân Sơ ra lệnh một tiếng, là có thể cưỡng chế kéo ta lên xe ngựa.
Ta dí đầu trâm nhọn vào cổ mình. Mũi trâm chọc thủng da, máu tươi nhỏ giọt.
Ta vẫn như không có cảm giác, còn mỉm cười với Liễu Vân Sơ: "Nếu công tử gấp, có thể mang xác ta về báo cáo."
Liễu Vân Sơ biến sắc, lùi lại một bước.
"Ta cho ngươi ba ngày, ba ngày sau, ngươi phải theo ta hồi cung."
Tay nắm trâm của ta không hề dao động.
"Nếu ta là một nữ tử thôn quê, thì công tử có thể bảo sao là vậy. Nhưng nếu ta là công chúa Lý gia, ta muốn hỏi, rốt cuộc ai là người quyết định trong thiên hạ này, là họ Lý hay họ Liễu?"
"Công tử có quyền gì mà ra lệnh cho ta?"
Liễu Vân Sơ không hề hoảng hốt trước những lời đại nghịch bất đạo của ta. Nhưng vẫn lùi thêm một bước.
"Ta sai hạ nhân giúp ngươi."
Ta mỉm cười từ chối.
"Việc riêng nhà ta không tiện để người khác làm thay. Công tử muốn giúp, trừ phi cưới ta."
Liễu Vân Sơ hoàn toàn lạnh mặt.
"Công chúa, sự bất quá tam."
Đáng tiếc, hắn không thể dọa ta.
Ta buông cây trâm, lau đi vết máu trên cổ, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Quá ba lần rồi thì ngươi có thể làm khó được ta sao?"
"Hoặc là gϊếŧ ta, hoặc là nghe theo ta."