Tôi Là Nhân Vật Chính Của Câu Chuyện

Chương 2: Mèo đen và cái thùng định mệnh

Nhà kho ma ám - một địa điểm thật lý tưởng để bắt đầu cho chuỗi ngày xui xẻo của tôi.

Trời sáng trưng, mặt trời treo trên đỉnh đầu, vậy mà chẳng hiểu sao khi bước chân đến gần nhà kho thì tôi lại thấy lạnh sống lưng. Không phải lạnh kiểu gió mùa về mà là cái lạnh của "bản năng sinh tồn". Nó đang cảnh báo tôi: mày sắp gặp chuyện chẳng lành đấy con ạ.

"Hầy." Tôi lại thở dài thườn thượt.

Tôi quay sang nhìn Diệp Chi. Cô ấy cũng hơi chần chừ một chút, nhưng rồi lại hít một hơi thật sâu rồi giả vờ mạnh mẽ kéo tôi đi tiếp. Rõ ràng là đang cố nén sợ, vậy mà vẫn lôi tôi vào được.

"Đi thôi Hoàng Anh. Biệt đội săn ma của chúng ta sẽ phá giải mọi bí ẩn!"

... Khẩu hiệu cũng có luôn rồi. Mà cái biệt đội này được thành lập từ bao giờ thế?

Mí mắt tôi giật giật, thế nhưng không dám vùng tay ra (đúng hơn là tôi không làm được). Hơn nữa, dù có chạy được thì kiểu gì kịch bản cũng bắt tôi quay lại thôi, chi bằng cứ đi theo từ đầu.

Hào quang nhân vật chính, cho tôi hưởng ké tí thái bình với. Tôi lẩm nhẩm.

Nhà kho nằm cách trường 100 mét, là khu vực hoang vu ít ai tới gần. Từ ngoài nhìn vào đã thấy chỗ này xuống cấp kinh khủng: cửa gỗ mục nát, tường phủ rêu phong và bụi bặm bám đầy. Nhìn qua đã khiến người ta nổi da gà. Nhưng thứ khiến tôi sợ hơn lại chính là bầu không khí: đang mười giờ sáng mà bên trong tối om, không hề có chút ánh sáng nào. Diệp Chi thì vẫn kéo tôi đi, chẳng mấy chốc chúng tôi đã ở bên trong nhà kho.

"RẦM!"

Cánh cửa sau lưng đột nhiên đóng sầm lại.

"Hả?"

Cả tôi lẫn Diệp Chi đều sững người. Tôi ngay lập tức lao đến kéo cửa nhưng nó không hề di chuyển, cứ như bị niêm phong vậy. Còn Diệp Chi, cô nàng đứng bên cạnh lẩm nhẩm thần chú gì đó. Tôi không rõ đó là tiếng Phạn hay tiếng cô ấy tự bịa ra, chỉ biết rằng nó không có tác dụng gì ngoài việc giúp cô tự trấn an tinh thần.

"Hoàng Anh, cậu nghĩ trong này có... gì không?" Chi run run hỏi.

"... Tôi nghĩ mình có thể sẽ chết ở đây đấy."

Ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ sâu trong nhà kho. Tôi nhảy cẫng lên.

"Cái... cái gì thế?"

"Đi kiểm tra thử đi!" Chi rón rén bước về phía tiếng động.

Tôi hoảng hốt nắm tay cô ấy kéo lại. "Khoan! Cậu đi đâu đấy?! Không thấy trong phim kinh dị đứa nào đi lẻ một mình cũng chết à?!"

"Nhưng tớ muốn biết nó là gì..." Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt long lanh sáng rực.

Cái gì vậy? Không phải cô ấy đang sợ sao? Hay chỉ vì bây giờ không thể quay lại nên cô ấy đâm lao thì phải theo lao? Tôi những muốn mặc kệ cô bạn ngốc nghếch này của tôi để bỏ trốn nhưng không ngoài dự đoán, cái vầng hào quang chết tiệt đó vẫn níu tôi không buông. Thế là tôi thở dài, đành bất lực đi theo. Không tính đến sự ngăn cản của vầng hào quang, chạy bỏ một mình để nữ chính tự thân vận động thì tôi cũng không sống nổi với cái logic của thế giới này.

Tôi mò điện thoại và bật đèn pin lên. Ánh sáng yếu ớt rọi vào không gian bừa bộn bên trong: những cái kệ đổ nát, thùng gỗ xếp chồng, dây leo bò kín trần nhà, lớp bụi dày đến mức có thể viết chữ lên đó. Tôi lia đèn quanh một lượt rồi dừng lại.

Diệp Chi đang ngồi dưới đất, tay cô ấy ôm một con mèo đen.

"Nhìn này! Mèo nè!" Cô ấy vui vẻ khoe.

Tôi nhìn cái vẻ mặt hớn hở của cô ấy mà tức không chịu được. Vừa nãy ai là người niệm thần chú như lên đồng đấy? Tôi bấm bụng không nói gì, thay vì tiếp tục đùa giỡn cùng Diệp Chi, tôi lấy điện thoại ra gọi cầu cứu. Nhưng màn hình lại bảo tôi rằng: không có chuyện ngon ăn thế đâu con ạ.

"Không có tín hiệu."

Hay lắm. Đây đúng là phim kinh dị rồi.

Ngay lúc đó, con mèo đen trong tay Diệp Chi vùng lên rồi nhảy vụt đi. Chi lập tức đứng phắt dậy đuổi theo. Tôi chưa kịp ngăn thì con mèo đã phóng thẳng lên một cái thùng lớn ở góc nhà kho.

Lại một tiếng RẦM!

Cái thùng sập xuống, bốn tấm ván xòe ra như bốn cánh hoa. Nó phải cao cỡ hai mét đấy, làm sao một con mèo lại khiến nó sập được? Càng bất ngờ hơn nữa là bên trong thùng toàn là nước, cứ như vậy, chúng tôi bị nguyên một khối nước đổ ập lên người.

"Ặc!" Tôi bị nước xối thẳng mặt, cả người ngã nhào ra đất. Nước lạnh thấu xương, nhưng điều kinh khủng hơn còn ở tiếp sau phía sau: dường như trong một khoảnh khắc có thứ gì vô hình cũng sụp đổ theo dòng nước. Tôi cảm thấy mình không chỉ bị nhấn chìm bởi nước mà còn bởi một cảm giác kỳ lạ, như thể một bức màn che giấu bí mật nào đó vừa bị xé toạc ra.

Diệp Chi ho sặc sụa bên cạnh tôi, còn con mèo đen thì đã biến mất từ lúc nào. Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tôi nuốt khan, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

"Mình thực sự không nên bước chân vào đây."

Gió thổi qua càng khiến tôi run rẩy hơn. Khoan. Gió?

Nhà kho thì làm gì có gió?

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tôi lập tức quay sang Diệp Chi. Và thấy cô ấy đã ngất đi từ đời nào.

Hả?

"Ê, ê! Chi ơi?"

Trời đất, nữ chính của tôi? Cậu là nữ chính cơ mà? Tôi hoảng hốt lao đến lay lay cô ấy. Nhưng nữ chính đã quyết tâm xuống sân rồi, bỏ tôi một mình trong cái nhà kho kinh khủng này. Tôi khóc không thành tiếng, chết tiệt thật, tình huống còn có thể tệ hơn nữa không?

Câu trả lời là có.

"Kinh... Kinh... Kinh..."

Đột nhiên, tôi nghe thấy âm thanh kim loại va chạm vào nhau, hết sức chói tai. Không khí bỗng chốc thay đổi, nhiệt độ giảm sâu kinh khủng khiến tôi có cảm giác mình sắp biến thành que kem.

Tôi đơ người.

Trước mặt tôi, một bóng đen từ từ trồi lên từ vũng nước. Nó không có mắt, không có miệng, đen thùi lùi, nhưng tôi thề là nó đang nhìn tôi. Miệng tôi há hốc, cổ họng nghẹn cứng khiến tôi không hét lên được. Tôi toan bỏ chạy thì đôi chân bám chặt xuống sàn như bị ai đó đổ keo 502.

Bóng đen đã bám lên cẳng chân của tôi. Tôi không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó, chỉ biết tầm mắt tôi dần trở nên tối tăm.

...

Tiếng khóc nấc lọt vào tai tôi. Rời rạc, run rẩy, như tiếng mèo kêu giữa trời mưa.

Tôi hé mắt. Trần nhà trắng toát cùng mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, ánh nắng chiều tà từ ngoài cửa sổ chiếu vào - là bệnh viện sao? Tôi quay đầu sang thì thấy Diệp Chi với khuôn mặt mếu máo, mắt thì đỏ hoe. Để mà so sánh thì nó cũng một chín một mười với lần cô ấy bị mất vé concert.

"Cậu tỉnh rồi!" Cô ấy kêu lên, lấy tay lau nước nước mắt. "Tớ tỉnh trước cậu được một lúc. Tớ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra... Chỉ nhớ là khi mở mắt, tớ thấy cậu nằm bất động trên sàn nên tớ hét toáng lên. Rồi có người tới cứu."

Cô ấy vừa kể vừa đưa tay dụi mắt, trong khi tôi vẫn đang chậm chạp xử lý thông tin. Ơ, tôi đúng là ngu ngốc! Sao không nghĩ đến cách hét lên cầu cứu cơ chứ? Hét là một kỹ năng sinh tồn cơ bản mà!

... À không. Hình như lúc đó tôi không hét lên được.

"Đừng khóc nữa." Tôi an ủi. "... Và đừng nói với tớ cậu khóc suốt từ lúc đấy đến bây giờ nhé?"

"..." Cô ấy bĩu môi quay mặt sang hướng khác. Tôi thật sự cạn lời.

Ảo thật! Diệp Chi thế mà đã khóc suốt mấy tiếng đồng hồ, đúng là sức mạnh của nữ chính! Tôi thở dài đưa tay lên trán vỗ nhẹ, nhưng ngay giây tiếp theo...

Tôi sững người. Hình như tay tôi đang phát sáng?

Ban đầu tôi cứ tưởng là ánh sáng phản chiếu từ bóng đèn phòng bệnh hay ánh nắng chiều tà, nhưng không, ánh sáng này phát ra từ chính tôi. Nó như một lớp sương mờ huyền ảo bao quanh da thịt tôi. Trông quen thế nhỉ?

... Một suy nghĩ điên rồ xuất hiện trong đầu tôi. Tôi chầm chậm quay sang nhìn Diệp Chi.

Vầng hào quang biến mất rồi?

Tôi lại liếc xuống tay mình lần nữa.

Tim tôi đập thình thịch.

"Không, không thể nào!"

Tôi không nhịn được há miệng hét lên. Cửa phòng bật mở, một y tá lao vào với vẻ mặt hoảng hốt. "Có chuyện gì vậy?"

Tôi không còn nghe thấy âm thanh xung quanh nữa. Trong đầu tôi lúc này, chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Toang thật rồi.