Vầng hào quang thần thánh đó thật sự chuyển sang cho tôi rồi! Tôi choáng váng, miệng ngáp ngáp như con cá mắc cạn. Bằng việc thử kích hoạt tất cả các tế bào não của mình, tôi cố gắng tìm ra nguyên nhân. Phải rồi, cái lúc thùng nước đổ xuống... Chẳng lẽ do con mèo đen đó? Trong tiểu thuyết thường xuất hiện tình huống kiểu này không nhỉ? Đầu tôi ong ong, đây vẫn là lần đầu tôi thấy hào quang vai chính đổi chủ nên chưa biết xử lý thế nào.
Như cảm thấy cuộc chơi chưa đủ khó, ông trời (hoặc tác giả) lại tiếp tục đem đến những thử thách khốn nạn hơn. Trong lúc được Diệp Chi cùng y tá hỏi han ân cần về tình trạng sức khỏe, tôi vô tình liếc ra góc phòng và thấy một hiện tượng lạ.
Thân hình của một anh chàng cao tầm một mét tám, khoảng hai mươi tuổi, mắt đỏ rực, tóc trắng như tuyết, gương mặt đẹp như tranh vẽ đập ngay vào mắt tôi. Toàn thân diện sơ mi và quần tây đen, đúng chuẩn visual nam chính ngôn tình, thiếu mỗi hiệu ứng gió thổi tóc bay và nhạc nền Hàn Quốc. Nhưng vấn đề chính không phải nhan sắc của anh ta, mà là tại sao anh ta lại đứng trong góc phòng lắc qua lắc lại như một con lật đật thế kia?
Tôi dụi mắt. Nhìn đi nhìn lại ba lần, có thể khẳng định rằng tôi không gặp ảo giác. Nếu vậy thì tên kia là ai và ở đâu ra? Thấy hai người bên giường bệnh dừng lại nhìn tôi, tôi không nghĩ nhiều mà chỉ vào thanh niên.
"Ai thế?"
Ngay lập tức tôi nhận được combo ánh mắt "Bạn bị làm sao đấy?" từ cả y tá lẫn Diệp Chi. Họ quay sang nhìn nhau, rồi lại nhìn tôi, giọng điệu đầy hoang mang:
"Ở đó có ai đâu?"
Toàn thân tôi đông cứng. Ngày hôm nay đông cứng hơi nhiều, chắc tôi sẽ thành tượng đá mất! Còn về cái gã tóc trắng kia... Quả nhiên hắn đã nghe thấy tôi nói gì; để đáp lại, hắn ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như máu khóa chặt vào tôi.
Hắn cười.
Ma kìa trời ơi! Tại sao tôi nhìn thấy ma? Tại sao lại có maaaa!
Nhận thức của tôi lập tức sập nguồn, tôi chuẩn bị ngất tiếp để tránh khỏi tình huống điên rồ này thì Diệp Chi đã nhanh tay túm lấy cổ áo tôi giật mạnh như lúc giật modem khi lỗi mạng.
"Hoàng Anh, tỉnh lại mau! Không được ngủ!"
Tha cho tôi đi bà nội!
Và thế là tôi không thể ngất mà tỉnh cũng chẳng xong.
Y tá nhanh chóng đề nghị kiểm tra nhanh não của tôi, lo tôi bị tổn thương do cú va chạm trước đó. Họ bàn bạc một hồi rồi kéo nhau đi tìm bác sĩ. Trước khi đi, Diệp Chi còn rất ân cần dặn tôi:
"Cậu cứ ở trên giường, tôi đi một chút rồi về."
"Cậu bỏ tôi lại một mình trong tình huống này á?" Tôi sửng sốt.
Nhưng Diệp Chi đã đi mất rồi, tôi chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong. Là nữ chính thì lẽ ra cậu ấy phải bảo vệ tôi chứ? À không. Diệp Chi bây giờ có lẽ không còn là nữ chính. Cú tai nạn ngớ ngẩn trong nhà kho có thể đã làm thay đổi trật tự vũ trụ.
Khi tôi còn đang thắp nhang số phận bi đát của mình, thì thanh niên tóc trắng kia đã lặng lẽ tiến lại gần. Không, chính xác hơn là... bò lên giường, mặt đối mặt với tôi! Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi. Khoảng cách gần đến nỗi tôi có thể thấy từng sợi lông mi bạc rung nhẹ.
Tôi không hét. Tôi không thể hét. Tôi đã đi qua giai đoạn hoảng loạn và tiến thẳng đến phần tê liệt cảm xúc. Giọng tôi run run, tôi nằm xuống giường kéo chăn lên đầu, miệng không ngừng niệm chú.
"Nam mô adi đà, nam mô adi đà... Cầu trời cầu phật cầu chúa cứu con. Ngoài kia không có gì hết, ngoài kia không có gì hết!"
Hắn đơn giản lật chăn của tôi ra. Tôi sốc đến trợn mắt, sao bảo ma quỷ không chạm được vào đồ vật? Hắn và tôi lại tiếp tục nhìn nhau, rồi bỗng hắn bật cười, gật gù đầy thích thú:
"Cô rất đặc biệt. Đây không phải phản ứng bình thường khi thấy ma."
Ý anh ta là sao? Là la hét, chạy trốn, ngất xỉu sao? Xin lỗi nhé, nếu không có Diệp Chi ra sức túm cổ tôi thì tôi đã hoàn thành xuất sắc cả ba giai đoạn đó cho anh xem rồi! Biểu cảm của tôi biến hóa muôn hình vạn trạng, trong khi anh ta thì nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói:
"Tôi không nhớ gì cả. Không biết mình là ai. Chỉ biết... tôi đã bị phân xác thành năm phần."
Tôi trợn tròn mắt. Thì?
"Cô phải giúp tôi tìm lại..."
"Không!"
Phản ứng đầu tiên của tôi là... Chạy! Đùa sao, một con ma chẳng biết từ đâu chui ra ám tôi, và giờ bắt tôi đi tìm xác? Lại còn là năm phần xác? Tôi không phải công an! Đến lúc này thì không còn nghi ngờ gì nữa, chính cái hào quang được kế thừa từ Diệp Chi đã phản bội tôi! Tôi tung chăn phủ lấp con ma rồi nhảy xuống giường, cái lạnh từ sàn đá cảm thạch chạy thẳng lên não khiến tôi tê tái. Thế nhưng trước khi tôi kịp tẩu thoát, bàn tay của hắn ta đã chộp lấy cổ tôi.
"!"
Tôi nhắm chặt mắt. Lần này chết thật rồi, đi gặp các cụ rồi...
Một giây. Hai giây. Ba giây....
Không đúng lắm? Sao hắn chưa động thủ?
Tôi lại mở mắt ra. Một lớp hào quang vô hình chặn đứng tay hắn lại, cho dù hắn dùng lực đến nỗi nổi gân tay cũng không làm tôi đau đớn. Hắn cau mày thật sâu, tặc lưỡi.
"Chết tiệt."
Vẻ mặt của tôi từ hoảng hốt chuyển sang chế giễu.
"Haha, không xuống tay được đúng không? Non!"
Lần đầu tiên tôi thấy biết ơn hào quang vai chính, dù nó đã kéo tôi vào chuyện này, nhưng ít nhất thì nó vẫn làm tròn nhiệm vụ bảo vệ chủ nhân.
Thấy không gϊếŧ tôi được, hắn ta bèn đổi chiến thuật. Hắn cúi sát xuống và dùng giọng điệu đe dọa.
"Nếu cô không giúp tôi, tôi sẽ ám cô suốt đời."
Tôi nhướng mày. Ngay lúc đó bác sĩ, y tá và Diệp Chi đứng ngoài cửa phòng bệnh trao đổi:
"Cô ấy có dấu hiệu hoang tưởng không?"
"Chưa rõ, nhưng có thể là chấn động não nhẹ."
"Làm vài bài test đơn giản đã, nếu có dấu hiệu lạ thì theo dõi thêm."
Con ma đối diện tôi cũng để ý đoạn hội thoại này. Hắn lại thì thầm vào tai tôi.
"Đừng có chống cự, hoặc tôi sẽ biến cô thành bệnh nhân tâm thần. Muốn thử không?"
Tôi chưa kịp phản hồi thì mặt của hắn bắt đầu biến dạng, thịt nát bấy, hai con mắt lòi ra ngoài. Tôi cố kiềm chế nôn mửa, cúi mặt xuống sàn. Hắn làm được. Riêng việc tôi nói rằng có ai đó ở góc phòng và lảm nhảm một mình là đã bất thường rồi, may là tôi đang ở phòng đơn, nếu không bệnh nhân khác đã nghĩ tôi bị điên. Nếu hắn còn phá tôi trong lúc làm bài test kia nữa thì chắc tôi sẽ bị theo dõi đặc biệt mất. Thế là tôi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
"Nhưng tôi có một điều kiện. Trong thời gian tìm xác, anh không được xuất hiện trước mặt tôi."
Anh ta nheo mắt. "Không thể. Cô khôn lỏi quá đấy."
"Tôi là một người bình thường. Mà người bình thường thì sẽ sợ ma. Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy anh sẽ làm tôi căng thẳng, mà căng thẳng nhiều quá thì ốm vặt, mà ốm vặt nhiều quá thì sẽ chết. Đến lúc ấy ai đi tìm xác ai?"
"Nếu vậy, tôi sẽ đứng sau lưng cô."
Tôi:...
"Hay lắm. Anh xứng đáng xuống địa ngục."
Cuối cùng, sau một hồi đấu trí, chúng tôi đi đến một thỏa thuận: anh ta có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nhưng phải đứng sau lưng tôi. Chỉ cần tôi không phải nhìn thấy anh ta là được.
Bác sĩ bước vào, kiểm tra "chấn động não" bằng những bài test đơn giản đến mức tôi tự hỏi liệu họ có thật sự nghiêm túc không. Thanh niên ma ám thế mà không phá tôi thật, hắn thật sự tuân thủ hiệp ước. Sau khi xác nhận tôi không có vấn đề gì, tôi lập tức xin về. Ở lại đây thêm chút nữa, tôi sẽ thật sự hóa điên mất.
"Cậu đi từ từ thôi." Diệp Chi cẩn thận dắt tôi về căn phòng trọ tồi tàn. Hai người đi dưới ánh hoàng hôn, sau lưng thì có con ma mắt đỏ tóc trắng bám theo. Tia nắng cuối ngày rọi xuống con đường vắng vẻ trông buồn não ruột. Tôi thở dài.
Tối nay, chắc chắn sẽ là một đêm khó ngủ.